Triệu Tùng Đào nghe xong liền dừng lại, liếc nhìn bóng lưng của Cao Phong, đột nhiên lắc đầu cười cười.
“Các người nghĩ, cậu Cao đơn giản chỉ là có tiền thôi sao?"
"Tập đoàn Phan thị mà đến đây, cũng còn phải khách sáo với tôi, bởi vì bọn họ đều cần tìm tôi để mượn tiền."
“Vậy các người nghĩ xem, tại sao tôi phải đối xử với cậu Cao khách khí như vậy?" - Triệu Tùng Đào cau mày nhìn người quản lý kia, nói.
"Tại sao?" - Người quản lý theo bản năng hỏi lại.
“Toàn cầu, số lượng Thẻ Đen Kim Cương Tối Cao này, số lượng phát hành có giới hạn, chưa đến một trăm thẻ."
“Danh tính của người nắm giữ thẻ này, không chỉ có thân phận giàu có, phú quý, mà còn đứng ở vị trí quyền lực tối thượng nữa."
“Giải thích nhiều cho các người cũng không thể hiểu nổi đâu. Nói đơn giản một chút, chỉ là người có tài sản vài chục tỷ, bất quá cũng chỉ mới có nửa tư cách để đi xin loại thẻ này thôi.”
"Nếu cô Chu không ngốc, cứ suy nghĩ thêm một chút, xem xem nên làm thế nào để đối mặt với cậu Cao đây đi."
Triệu Tùng Đào nói xong, ông ta đưa thẻ cho quầy xử lý, rồi đi thẳng về phía sau, bỏ lại mọi người đang ngẩn ra với vẻ mặt đờ đẫn.
Với tài sản hàng chục tỷ, chỉ mới đủ nửa tư cách thôi sao???
Nhìn ra toàn thế giới, có bao nhiêu cái gọi là tỷ phú?
Cao Phong này chắc không chỉ có tài sản mấy chục tỷ rồi?
Nhưng cậu ta lại có loại Thẻ đen kim cương tối cao này, cho thấy thân phận của thực tế còn đáng sợ hơn tỷ phú!
Rốt cuộc, cậu ta là ai?
Khuôn mặt của người phụ nữ áo đỏ bừng chuyển, từ tức giận sang bàng hoàng khiếp sợ, từ đỏ hồng tức giận chuyển sang trắng bệch, tái nhợt.
Xem ra, một cái tát này, quả thật là lãng phí thời gian.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ áo đỏ không dám ở lại nữa.... Xoay người bước ra ngoài cửa, lái chiếc Porsche của mình rời khỏi đây giống như là chạy trốn vậy.
Những khách hàng khác đều ngẩn người, chẳng trách Cao Phong này lại nắm chắc khí thế như vậy!
Nhân viên quản lý tài khoản đứng đó một lúc, sau đó trực tiếp bước đến quầy, hỏi: “Thẻ này thật sự có thể sử dụng được sao? Bên trong đó có bao nhiêu tiền?"
"Quản lý Lý, hai mươi tỷ đã tiến hành rút thành công rồi, chúng tôi đang xử lý yêu cầu cho cậu Cao." - Nhân viên nghiệp vụ bận rộn đáp.
Mọi người lại bàng hoàng tiếp, hai mươi tỷ lấy liền một lúc sao?
"Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền?" - Người quản lý nghiến răng hỏi.
Ông ta muốn biết, vừa rồi mình đã đắc tội với ai, thân phận là cái dạng gì rồi?
"Con số quả thực rất lớn, chúng tôi không có quyền kiểm tra ở đây! Phải được cấp phép quyền hạn rất cao thì mới có thể kiểm tra số dư" - Nhân viên nhìn vào máy tính, uể oải trả lời.
Đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp như vậy trong suốt bốn năm làm việc.
Cả ngân hàng đều im lặng trong giây lát.
Trong phòng làm việc, Triệu Tùng Đào tự tay pha loại trà ngon thượng hạng cho Cao Phong, cả phòng làm việc đều tràn ngập hương thơm.
"Giám đốc không cần khách sáo như vậy." - Cao Phong xua tay.
"Cậu Cao, tôi không khách sáo với anh, anh cũng đừng khách khí lại với tôi, tôi cũng vừa lớn hơn cậu hai tuổi, hay là gọi cậu một tiếng em trai, như vậy được không?” – Triệu Tùng Đào thuận lợi dựng cột leo lên, bắt đầu cùng Cao Phong lôi kéo xây dựng quan hệ.
Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút suy ngẫm, rồi gật đầu không từ chối.
"Haha, tốt lắm! Phong à, hôm nay anh sẽ dùng trà thay rượu, cùng uống một ly với em!" - Triệu Tùng Đào thoải mái mỉm cười.
Sau đó, ông ta đưa cho Cao Phong một tờ danh thiếp cá nhân khác, nói rằng bất cứ khi nào cần, anh có thể tìm đến Triệu Tùng Đào.
Mặc dù Triệu Tùng Đào biết rằng, dựa vào khả năng sở hữu Thẻ đen Kim cương Tối cao của Cao Phong, mọi thứ Cao Phong muốn làm, đều có thể làm rất dễ dàng.
Nhưng ông ta cũng phải tỏ rõ thái độ, cũng dùng thủ đoạn lôi kéo, lập quan hệ!
“Anh Triệu khách khí rồi." - Cao Phong đặt tách trà xuống, nhẹ giọng đáp.
Triệu Tùng Đào đối với mình khách sáo như vậy, lại còn có nhã ý mời mình đến đây, hẳn là có chuyện muốn nói riêng với mình.
Trong xã hội này, ai là người không muốn kiếm lợi ích về cho chính mình chứ? Cao Phong có thể thấy rõ ràng.
Quả nhiên, sau khi lập mối quan hệ với Cao Phong xong, bộ dáng giám đốc Triệu do dự một chút, tựa hồ không nói nên lời.
"Anh Triệu có chuyện gì, đừng ngại, nói ra đi." - Cao Phong cười nhạt nhấp một ngụm trà.
“À, là như vầy, em có thể, em có thể lấy ra một phần tài sản của mình, cất vào ngân hàng của chúng tôi được không?"
"Về mặt lãi suất em yên tâm, anh hoàn toàn có thể làm em vừa lòng." - Bất kể là Cao Phong có cần đến lãi suất hay không, Triệu Tùng Đào vẫn phải bày tỏ lòng thành của mình.
Sau đó, Cao Phong mới biết rằng Triệu Tùng Đào đã thực hiện kế hoạch này.
Cao Phong, người có thẻ đen tối cao trên toàn cầu, có thể rút tiền từ Ngân hàng Sài Gòn, nhưng Ngân hàng Sài Gòn lại không thể sử dụng tiền của Cao Phong.
Số tiền này không thuộc về Ngân hàng Sài Gòn, nên ngân hàng này của Triệu Tùng Đào cũng chỉ tương đương với một trạm trung chuyển thôi.
Mà nếu Cao Phong lấy ra một phần tài sản, gửi vào Ngân hàng Sài Gòn, thì số tiền đó sẽ thuộc về Ngân hàng Sài Gòn và họ có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
"Vậy.." - Cao Phong đáp.
"Đúng vậy, Phong. Tháng này chỗ anh vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thanh toán, cho nên..." - Giám đốc Triệu không khỏi gật đầu.
“Có thể! Vậy tạm để hai mươi tỷ ở chỗ các người đi." - Cao Phong thản nhiên nói.
"Được, được! Quả nhiên phong cách làm việc của em thật sảng khoái. Anh thật thích kết bạn với những người sảng khoái như em!” – Triệu Tùng Đào nháy mắt vui vẻ.
"Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh Triệu đây." - Cao Phong chờ Triệu Tùng Đào nói xong, thản nhiên nói.
Cao Phong nguyện ý muốn giúp ông ta, tự nhiên anh cũng có kế hoạch của chính mình.
"Ô, em cứ nói đi!" - Triệu Tùng Đào vội vàng gật đầu.
“Ngân hàng Sài Gòn của chúng ta quy mô không nhỏ, rất nhiều công ty sẽ tìm đến chỗ anh để cho vay tiền, đúng không?" - Cao Phong hỏi.
Triệu Tùng Đào không chút do dự trả lời: “Đúng vậy, Ngân hàng Sài Gòn không lớn lắm, nhưng là một ngân hàng địa phương, về cơ bản một số công ty, xí nghiệp ở thành phố Sài Gòn vẫn đang vay vốn ở đây.”
"Vậy, tôi sẽ đưa cho anh một cái danh sách này. Về sau, nến bọn họ có đến yêu cầu vay chỗ anh, anh không cần cho họ vay vốn là được."
Cao Phong nói, anh ta lấy ra tờ giấy A4 mà Trần Phát Tài đã đưa cho anh, trong đó có mười hai công ty cùng đã cùng giao dịch với doanh nghiệp nhà họ Kim.
Khi Triệu Tùng Đào nghe vậy sửng sốt, ông ta nhìn vào tờ giấy.
“Trong này, có năm công ty, đều đang vay vốn chỗ anh. Những công ty còn lại hẳn là ở các chi nhánh khác, nhưng anh đây cũng có thể thương lượng với các chi nhánh khác, từ chối cho họ vay."
“Phong yên tâm, chuyện này không thành vấn đề." - Triệu Tùng Đào đồng ý ngay tại chỗ.
Nói đùa chứ, chỉ cần ôm chặt cây đại thụ Cao Phong thôi, tiền lãi cho vay ở chỗ những ngân hàng này, cũng chỉ có thể xem là một khoản tổn rất nhẹ.
"Tốt nhất là các ngân hàng khác cũng từ chối cho bọn họ vay." - Cao Phong nhẹ gật đầu.
“Các ngân hàng ở thành phố Sài Gòn đều có liên quan với nhau. Anh sẽ lo việc này. Em yên tâm đi.” - Triệu Tùng Đào đồng ý mà không hỏi lý do. Cao Phong vẫn thản nhiên gật đầu. Phải có ai đó đứng sau mười hai công ty này xui khiến, nên mới bị lãnh một phát đạn chí mạng này.
"Giám đốc Triệu, cậu Cao, hai mươi tỷ tiền mặt đã sẵn sàng!” - Đúng lúc này, một nữ nhân viên gõ cửa nói.
"Được rồi! Bây giờ chúng ta đi ra ngoài." - Triệu Tùng Đào đáp.
Cao Phong cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Kim Tuyết Mai vẫn đang đợi tiền để dùng, vì vậy anh cũng không thể đợi quá lâu.
Khi Cao Phong cùng giám đốc Triệu cùng nhau bước ra ngoài, ánh mắt lúc nãy của những khách hàng so với lúc này, nhìn Cao Phong đều rất khác.