RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4301

“Dù sao thì chuyện đã phát triển tới tình cảnh bây giờ.”

“Cho dù chúng ta không đánh, Cao Phong cũng chưa chắc đã ngừng tay, điểm này tôi nghĩ mọi người cũng hiểu rõ.”

Negan nói xong lời này lại chờ đợi đáp án của mọi người.

Lúc này, đám người cũng rơi vào im lặng.

Thế cục tới hiện tại, nghiễm nhiên Cao Phong cũng đã chuẩn bị sẵn sàng quyết tử chiến.

Sợ rằng cho dù phía Tây Vực có ngừng tay, anh cũng sẽ không ngừng tay thật.

“Cho nên tôi mới nói nếu như ông gặp được vợ của anh ta, hiện tại mau giao người ra đây.”

“Giao người ra đây, chuyện này còn có đường nói.”

Người trung niên khẽ nhíu mày nhìn Negan, từ tốn nói.

“Tôi không thấy người đó.”

Negan im lặng mấy giây sau đó nhíu mày trả lời.

“Nhưng mới vừa rồi ông nói ông thấy, ông còn nói ông đã giết người rồi.”

Người trung niên nhíu mày càng chặt, trong giọng nói không nhịn được mà mang theo chất vấn.

“Đó là tôi cố ý chọc giận bọn họ mà thôi.”

“Tôi chỉ muốn chọc giận bọn họ, sau đó để bọn họ đi vào trong vòng địa lôi.”

Negan liếc mắt nhìn người trung niên, cuối cùng vẫn giải thích một câu.

“Ông làm tốt lắm!”

“Khiến anh ta tức giận đổi lấy kết quả thế nào?”

“Đã có 150 ngàn người chết đi! Negan, tôi cảm thấy chuyện này ông khó có thể tránh khỏi trách nhiệm.”

Người trung niên nghe vậy càng thêm phẫn nộ, hướng về phía Negan mà chửi rủa.

“Ông không nên dùng thái độ này để nói chuyện với tôi, bởi vì tôi là Negan!”

“Mà lúc này, dù là ông hay tất cả người của ông đều phải nghe lời tôi.”

“Bằng không, các người dẫn người đi đánh đi?”

Lúc này giọng điệu của Negan cũng vô cùng bất thiện, rõ ràng đã có chút phiền não.

“Anh Phong, tình huống thế nào rồi? Hình như bên kia đang cãi nhau?”

Lúc này, đám người Liễu Tông Trạch đang chờ tấn công lại hơi nghi ngờ một chút, dừng động tác lại.

“Đuỵt! Vậy chúng ta mau thừa dịp bọn chúng cãi nhau mà trực tiếp đập tới!”

Long Tuấn Hạo tức giận mắng một tiếng, lúc này anh ta đã ôm lấy súng tự động.

“Chờ đã! Trước chờ chút đã!”

Cao Phong vội vã vươn một bàn tay ngăn cản Long Tuấn Hạo.

“Vì sao?”

Long Tuấn Hạo có chút khó chịu.

“Hình như bọn chúng đang thương lượng chuyện gì đó, có thể bọn chúng đang nói về chuyện của Tuyết Mai.”

“Chúng ta chờ một chút nữa, chờ khi bọn chúng thương lượng ra kết quả rồi lại nói.”

“Bằng không tiếp tục đánh xuống, người chịu thiệt cũng sẽ là chúng ta.”

Cao Phong đã sớm nhìn thấu cục thế hiện tại, cho nên lúc này, thấy đám cường đạo Tây Vực đang thương lượng, anh cũng để đám thuộc hạ tạm thời ngừng thế chuẩn bị chiến đấu.

Anh làm tất cả đều là vì tìm được Kim Tuyết Mai.

Nếu như bên phía đám cường đạo Tây Vực có thể thương lượng ra một kết quả hoàn mỹ, giao Kim Tuyết Mai ra, đương nhiên Cao Phong vô cùng vui lòng.

“Cho dù bọn họ có giao chị dâu Tuyết Mai ra, em vẫn muốn đánh.”

“Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, không thể để bọn họ chết vô ích.”

Hai mắt Long Tuấn Hạo đỏ bừng, cắn răng gầm nhẹ một tiếng.

“Tôi biết.”

“Chỉ cần có thể cứu Tuyết Mai ra, chuyện này có thể bàn bạc kỹ hơn.”

“Tối đa chỉ cần mười một ngày là tôi có thể đánh tan trọn cái Tây Vực, còn là lấy tổn thất nhỏ nhất để đánh tan tất cả bọn họ.”

Cao Phong khoát khoát tay, trong giọng nói tràn đầy tự tin.

Nghe thấy lời này của Cao Phong, Liễu Tông Trạch, Long Tuấn Hạo cùng với mấy sĩ quan phụ tá liếc nhau, đều nặng nề gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi