Chương 4305
Tiếng nổ kia giống như tiếng sấm dậy, tạo ra tiếng vang thật lớn, chỉ nháy mắt đã truyền vào trong tai rất nhiều người.
Đám người Cao Phong và Negan đều cảm thấy tê cả da đầu.
“Rầm oanh!”
Một giây sau, một viên đạn pháo uy lực khủng bố trắng trợn nổ tung trong trận doanh khối tập đoàn Phong Hạo.
“Rầm oanh!”
Có gần hai mươi binh sĩ Phong Hạo chỉ nháy mắt đã bị nổ bay lên giữa không trung.
Ngoài ra, cát đá bùn đất bắn tóe lên càng văng ra bốn phương tám hướng.
“Anh Phong!”
Hai binh sĩ Phong Hạo hét lớn một tiếng.
Mà Cao Phong cũng phản ứng rất nhanh, bỗng nhiên nằm rạp trong xe.
“Rầm!”
Vô số cát đá phủ khắp bầu trời, sau đó chậm rãi phiêu đãng.
Nhìn từ đàng xa, hệt như có người vừa châm một viên khói báo động ngay giữa đội ngũ binh sĩ Phong Hạo.
Khối tập đoàn Phong Hạo và cường đạo Tây Vực đồng thời rơi vào ngơ ngác.
Này… tình huống này là thế nào?
Đối phương vừa tới đã nã pháo thẳng vào khối tập đoàn Phong Hạo, đây chắc chắn không phải viện binh của khối tập đoàn Phong Hạo!
Nếu không phải khối tập đoàn Phong Hạo, vậy chỉ có thể là tới trợ giúp cường đạo Tây Vực.
Nhưng hiện tại Negan cũng rất ngơ ngác, bởi vì ông ta thực sự không biết Tây Vực bọn họ còn có viện binh nào.
Cho nên lúc này, mặc dù khối tập đoàn Phong Hạo hơi hỗn loạn, nhưng Negan cũng không dám dễ dàng hạ lệnh tiến công.
Ông ta muốn xem tình huống một chút trước rồi lại quyết định động tác kế tiếp.
“Anh Phong, tình huống này là thế nào?”
Long Tuấn Hạo ngơ ngác, sau đó lặng lẽ dời thân thể, quan sát phương hướng đại bác bắn tới.
Thế nhưng lúc này bọn họ vốn không nhìn thấy bóng dáng ai.
“Không phải người cậu sắp xếp?”
Cao Phong nằm sấp trong xe, cũng nghi ngờ hỏi.
“Không phải, chúng ta đã mang mọi người tất cả tới đây, vốn không còn người nào nữa.”
Long Tuấn Hạo lắc đầu, vẫn có chút không rõ ràng.
“Tông Trạch?”
Cao Phong lại quay đầu nhìn về phía Liễu Tông Trạch.
Long Tuấn Hạo quản lý tất cả mọi chuyện nước ngoài, mà Liễu Tông Trạch lại quản lý sự vụ lớn nhỏ trong nước.
Cho nên nếu như còn có viện binh, vậy nhất định là do hai người bọn họ sắp xếp.
Mà nếu như bọn họ không sắp xếp, vậy Cao Phong cũng có thể hiểu được đại khái, đây chắc chắn là hậu thủ của đám cường đạo Tây Vực.
“Mẹ nó, chắc chắn không phải người của chúng ta.”
“Tôi thật sự không biết loại ngu ngốc nào có thể tự nã pháo vào phe mình.”
Long Tuấn Hạo suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói.
Cao Phong cũng chậm rãi đứng thẳng dậy trên xe, nhìn nhìn hơn hai mươi người bị đạn pháo đánh thương.
Trong đó có ba binh sĩ Phong Hạo thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã trọng thương mà chết ngay tại chỗ.
Cao Phong cắn răng, chỉ có thể tạm thời đè nén phẫn nộ trong lòng.
Lúc này ngay cả đối diện là ai anh cũng không biết, có phẫn nộ cũng không biết nên phẫn nộ với người nào.
Cao Phong và đám cường đạo Tây Vực đều đang chờ đợi đối phương lộ diện.
Rất nhanh, trên khu vực đồi núi kia đã bắt đầu có từng mảng lớn bụi mù dâng lên.
Dựa vào lượng bụi mù được kích lên từ mặt đất có thể đoán được, chắc chắn nhân số của đối phương cũng không ít.
“Anh Phong, xem trận thế này sợ rằng đối phương tối thiểu cũng có tám mươi ngàn người trở lên.”