RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4374

“Sau khi chúng tôi rời đi khỏi Tây Vực, chắc chắn nơi này sẽ trở thành nơi không có chủ. Đến lúc đó sẽ xuất hiện thế lực mới, mà trước khi thế lực mới đó xuất hiện, chắc chắn phải có vô số cuộc hỗn chiến lớn. Cho nên tôi khuyên cô không nên phát triển quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng ở nơi này, nhưng mà, tôi có thể giúp cô thống nhất mấy chục thị trấn nhỏ sát vùng biên giới xung quanh. Chỉ cần nắm chắc thu nhập từ thuế buôn bán từ mấy chục thị trấn nhỏ này cũng đã đủ cho quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng trải qua cuộc sống đầy đủ sung túc.” Cao Phong nhìn Hoa Hồng và nói ra lời đề nghị của bản thân.

Trên thực tế thì mấy ngày trước Cao Phong đã nghĩ qua chuyện này trong đầu. Dù sao các chị em Hoa Hồng, rốt cuộc cũng là phụ nữ cho nên cũng không thích hợp ở lại nơi đồng bằng Tây Vực rộng lớn này. Ban đầu Cao Phong nghĩ rằng chờ sau khi khối tập đoàn Phong Hạo quản lý Tây Vực, anh sẽ giao mấy chục thị trấn nhỏ sát biên giới này cho Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng phụ trách. Có tập đoàn Phong Hạo ủng hộ, chắc chắn không ai dám đụng đến bọn họ.

Nhưng mà bây giờ trợ lý Trương nghỉ việc, kế hoạch của Cao Phong sẽ có những thay đổi. Nhưng chắc chắn Cao Phong sẽ không quên chuyện giúp đỡ quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng. Dù sao lúc Cao Phong mới đến Tây Vực, quân đoàn lính đánh thuê đã giúp đỡ anh không ít. Mà bây giờ tất nhiên Cao Phong muốn thu xếp một ít, coi như là báo đáp lại ơn nghĩa của bọn họ.

“Anh nói xong chưa?” Chờ Cao Phong nói xong, vẻ mặt Hoa Hồng không chút thay đổi nhìn Cao Phong.

“Không thì cô thử nói ý kiến của cô đi.” Cao Phong dừng lại nhìn Hoa Hồng và hỏi.

“Tôi không có ý kiến gì.” Hoa Hồng quay đầu sang một bên rồi sau đó nói: “Thực ra, bây giờ tôi đã giải tán các thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng. Anh cũng biết rằng rất nhiều thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đều là những cô gái bị tổn thương bởi tình yêu. Các cô ấy nản lòng thoái chí với tình yêu, các cô ấy căm thù đàn ông đến tận xương tủy, cũng giống như tôi vậy.

Tôi còn nhớ, mỗi ngày mẹ tôi sống dưới sự chửi bới nhục nhã và đánh đập của cha tôi, cho nên từ nhỏ tôi đã không có ấn tượng tốt với đàn ông cho đến khi… Anh xuất hiện. Những chuyện mà anh đã làm, những lời mà anh đã nói thật sự khiến chúng tôi rất xúc động. Thậm chí có thể nói, rất nhiều thành viên của quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đã thay đổi vì cách làm của anh, thay đổi cảm nhận và quan điểm của họ về đàn ông. Họ bắt đầu tin rằng vẫn còn tình yêu và những người đàn ông tốt trên thế giới này, chỉ là họ chưa gặp được thôi.”

Khi Hoa Hồng nói những lời này, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, ngay cả Cao Phong cũng khẽ gật đầu. Thế giới này có muôn ngàn chữ nhưng cũng chỉ có chữ tình gây tổn thương nhất. Cao Phong cũng hiểu sâu sắc câu này.

“Cao Phong! Anh đã thay đổi chúng tôi. Nhưng bây giờ anh lại muốn bỏ rơi chúng tôi, anh cho rằng như thế được không?” Hoa Hồng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Cao Phong nhẹ nhàng nói. Cao Phong không nói nên lời. Lời nói của Hoa Hồng khiến anh không thể trả lời lại được.

“Cho nên, chúng tôi muốn đi theo, anh không được từ chối. Đây là quyền hạn của chúng tôi.Cho dù anh không cho đi theo, chúng ta sẽ vẫn còn gặp lại.” Hoa Hồng quay đầu nhìn hàng trăm cô gái phía sau, và nói một cách chắc chắn.

“Đúng vậy! Chúng tôi muốn đi theo anh! Dù sao ở lại Tây Vực cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đi thôi.” Hàng trăm cô gái đều lên tiếng. Kim Vũ Kiên liếc nhìn Cao Phong và nói: “Anh rể! Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, chí hướng của bọn em là đi theo anh. Thật ra mọi người đều muốn chúc cho anh sớm tìm được chị. Mọi người đều muốn chứng kiến khoảnh khắc hai người gặp lại nhau.” Kim Vũ Kiên nhìn Cao Phong, giọng điệu vô cùng nghiêm túc

“Haizz…” Cao Phong thở dài, không biết nên từ chối thế nào.

“Các anh em Phong Hạo, tôi muốn dẫn các chị em đi theo các anh em, các anh em có đồng ý không?” Lúc Cao Phong còn đang do dự, bỗng nhiên Hoa Hồng quay người nhìn về phía bốn mươi vạn binh sĩ.

“Con mẹ nó! Tất nhiên phải đồng ý rồi!”

“Đồng ý! Đồng ý!” Mọi người lập tức lên tiếng, không chút do dự. Ngay cả Long Tuấn Hạo cũng gật đầu liên tục. Cái khác không nói, quả thật thành viên của quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng vô cùng xinh đẹp.

“Anh nhìn đi, tôi cảm thấy chuyện này chỉ một mình anh nói không được tính đâu!” Hoa Hồng giơ tay chỉ về phía mọi người và nói. Cao Phong chỉ có thể bất lực lắc đầu. Cho dù anh làm gì đi nữa cũng không thể cướp đi quyền thích những cô gái đẹp của binh sĩ Phong Hạo. Cho nên chuyện này cũng coi như đã giải quyết xong rồi.

“Vậy được rồi, không nói nữa.” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu và khoát tay.

Hoa Hồng lập tức dẫn các cô gái đi về phía hàng ngũ. Mọi người đều trở về đơn vị và chờ lệnh của Cao Phong. Đáng nhẽ ra Cao Phong dự định nói rất nhiều với mọi người. Nhưng khi đứng trước mặt bọn họ, cho dù nửa chữ mà anh cũng không nói nên lời. Thật ra anh không cần phải nói gì cả. Ban đầu anh nghĩ rằng đưa ra một quyết định tùy ý như vậy sẽ khiến nhiều người phàn nàn.

Nhưng mà khi nhìn vào ánh mắt những binh sĩ này, Cao Phong hiểu được rằng anh thật sự không cần giải thích cái gì. Quả thật những binh sĩ Phong Hạo không cần lời giải thích của anh. Việc Cao Phong cần làm là nỗ lực hết mình đưa họ đi xa hơn và cho họ cuộc sống tốt hơn, như vậy là đủ rồi.

“Các anh em! Chúng ta đi thôi!” Cao Phong về phía mọi người, từ từ đi lên một chiếc xe, cầm micro nói.

“Đi nào!” Mọi người cùng hét lên.

Hơn bốn trăm ngàn người đồng thanh hét lớn, tiếng hô của họ truyền thằng lên trời đinh tai nhức óc, Cao Phong hơi sững người, trong lòng lại càng cảm động: “Tôi không muốn nói quá nhiều, nhưng tập đoàn Phong Hạo chúng ta đi đến Tây Vực luôn là một chuyến đi ý nghĩa.” Cao Phong nói chậm rãi, giọng nói của mọi người nhanh chóng biến mất rồi im bặt. “Ban đầu Tập đoàn Phong Hạo gọi là tập đoàn Thiên Long.” Câu nói tiếp theo của Cao Phong làm cho Long Tuấn Hạo và những binh sĩ Phong Hạo bị sốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi