Chương 4380
“Đến lúc cần Cao Phong tôi thì mới biết tôi là vị tướng ba sao của Việt Nam sao?”
“Mẹ nó! Lúc tôi cần các người thì các người đang ở đâu?”
“Trong tay tôi nắm bảy trăm ngàn quân số nhưng lại không thể điều động dù chỉ một người, đây là quyền lợi của một vị tướng ba sao sao?”
“Tên họ Trương anh đừng nói tôi oán trách anh, tôi oán trách anh là sai sao? Tôi trách oan cho anh à?”
“Ông đây dẫn người đi chinh chiến Tây Vực, thiếu hai trăm ngàn người so với đối phương, lúc đó anh đã làm gì?”
“Nếu không phải anh em của đội Huyết Đao ra tay giúp đỡ thì con mẹ nó bây giờ tôi đã là vong hồn dưới họng súng của người ta rồi!”
“Tên họ Trương anh thì trơ mắt nhìn còn tôi và các binh sĩ của tôi đi chịu chết, anh nói với tôi xem, con mẹ nó anh đã làm cái quái gì?”
Cao Phong tiến lên một bước, kéo cổ áo của trợ lý Trương, trực tiếp nhấc lên.
“Anh… Anh…”
Trợ lý Trương hoảng sợ phát hiện ra, sức mạnh của Cao Phong vậy mà lại kinh khủng như thế.
Không ngờ anh có thể dùng một cánh tay, từ từ nhấc bổng trợ lý Trương lên.
Lúc này trợ lý Trương chân không chạm đất, cổ áo siết chặt cổ anh ta, khiến cho anh ta hít thở không thông.
Nhưng điều càng làm cho trợ lý Trương kinh ngạc là nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà hai nghìn binh sĩ mà anh ta dẫn theo vẫn không hề có ý nhúng tay vào ngăn cản.
Thậm chí bọn họ còn không nói câu nào, ánh mắt bình tĩnh đứng nhìn như vậy.
Giống như Cao Phong đối xử với trợ lý Trương như vậy, vốn dĩ là chuyện bình thường.
Điều này càng khiến cho trợ lý Trương cảm thấy không thể tin được.
Chẳng lẽ chuyện lần này, trợ lý Trương anh ta thực sự làm sai rồi sao?”
Cho nên bây giờ mới có cục diện thế này, làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp.
Trợ lý Trương không thể không thừa nhận, bây giờ anh ta đã mất lòng người.
Mà Cao Phong mới là người được lòng người.
Người được lòng người, có được cả thiên hạ.
“Tên họ Trương anh hãy nhìn ra phía sau tôi, nhìn thật kỹ những người phía sau tôi đi!”
Ánh mắt Cao Phong nhìn chằm chằm trợ lý Trương, một tay nắm lấy cổ áo của trợ lý Trương, một tay khác từ từ chỉ về phía sau.
“Nhìn cho tôi! Nhìn thật kỹ vào!”
Cao Phong hét lên một tiếng, trợ lý Trương theo bản năng di chuyển ánh mắt về phía sau, nhìn hàng trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo.
“Anh nhìn bọn họ cho tôi!”
“Bọn họ đã đồng hành cùng tôi trong trận chiến đẫm máu, vật lộn giữa sự sống và cái chết.”
“Bọn họ vì sự yên bình của Việt Nam cho nên chinh chiến Cảnh Đông, chinh chiến Tam giác vàng, chinh chiến Nam Cương!”
“Bọn họ vì điều gì? Anh nói cho tôi biết, bọn họ làm vậy vì điều gì?”
“Anh nhìn cho kỹ đi, bọn họ là ai, bọn họ là binh sĩ! Là những người có công với đất nước! Vì sự yên bình của biên giới Việt Nam nên bọn họ đã trả giá bằng cả mạng sống và máu tươi của những binh sĩ giàu ý chí và lòng hy sinh!”
“Lúc này những người có thể đứng ở đây, có thể được tên họ Trương anh nhìn thấy là những người may mắn bởi vì bọn họ vẫn còn sống!”
“Nhưng con mẹ nó ở nơi anh không nhìn thấy, anh không biết có bao nhiêu người mà máu chảy thành sông, có bao nhiêu linh hồn thiêng liêng bị chôn vùi, có bao nhiêu người chết trong sự đau đớn!”
“Anh không biết! Con mẹ nó anh ngồi trong văn phòng khoa tay múa chân, nhưng tôi thì đã nhìn thấy, ông đây tận mắt nhìn thấy đấy!”
Cao Phong cắn răng gầm lên giận dữ làm cho đầu óc trợ lý Trương ong ong.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sự oán hận của Cao Phong đối với anh ta có thể lớn như vậy.
Trước kia Cao Phong không nói, bọn họ cũng không thèm để ý.
Nhưng bọn họ không biết là Cao Phong không muốn nói cũng không có nghĩa là anh không biết.
Anh chỉ vì tôn trọng lợi ích của tập thể cho nên mới chôn giấu sự uất nghẹn trong lòng.
“Bọn họ là những người có công!”
“Còn tên họ Trương anh, vì cái gọi là quy tắc mà muốn bọn họ đi tìm cái chết!”
“Anh muốn trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm cái chết!”