RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4389

Rất nhanh mọi người đã quay trở về khu vực Tây Vực lần nữa.

Long Tuấn Hạo chờ một vài chiến sĩ Phong Hạo bị thương được đưa tới phòng y tế tiến hành chữa thương.

Một vài chiến sĩ còn lại thì lái xe đến thị trấn nhỏ biên thuỳ tiến hành chữa trị.

Dù sao Tây Vực tương đối hỗn loạn, lúc trước cũng thường xuyên xảy ra đấu tranh, không thể tránh khỏi việc bị thương.

Cho nên trong thị trấn nhỏ biên thuỳ này cái gì cũng có thể không có, nhưng luôn phải có phòng y tế.

Mấy chục thị trấn nhỏ, có lẽ tìm chỗ chữa trị cho những người bệnh này cũng không có vấn đề gì.

Sắp xếp xong tất cả, cuối cùng Cao Phong mới yên lòng.

“Cốc cốc cốc!”

Cao Phong vừa mới ngồi xuống uống miếng nước, còn chưa kịp rút điếu thuốc lá ra, cửa phòng đã bị gõ vang.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Cao Phong nói với người ngoài cửa một tiếng, rồi lấy điếu thuốc ra.

“Cạch!”

Cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra, Hoa Hồng cất bước đi đến.

“Cô đã đến rồi.”

Cao Phong nhìn Hoa Hồng chào hỏi.

“Ừ! Lúc đầu tôi còn cho rằng lần tiếp theo chúng ta nói chuyện sẽ là ở Nam Cương hoặc Cảnh Đông đấy.”

Hoa Hồng dừng lại một chút, sau đó chủ động ngồi xuống ghế.

“Không chỉ bởi vì bị trợ lý Trương ngăn cản mà còn bởi vì thím Lan gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có thể sư thầy Thanh Tâm sắp đến chỗ của các bọn họ, kêu tôi chú ý một chút.”

Cao Phong cầm điếu thuốc hút một ngụm rồi nói.

“Với lại tôi không ngờ danh tiếng của sư thầy Thanh Tâm lại tốt như vậy.”

Hoa Hồng gật đầu, sau đó hơi cảm thán nói.

“Sao cô lại nói vậy?”

Cao Phong nghe vậy thì hơi sửng sốt, có chút nghi ngờ hỏi.

“Sau khi chúng ta trở về từ bên thím Lan, chẳng phải tôi đã cho người đi điều tra sư thầy Thanh Tâm sao?”

“Tuy rằng không tìm được ông ta nhưng tôi cũng đã nghe được rất nhiều tin tức về ông ta.”

“Tóm lại, rất nhiều người đều khen ông ta không dứt miệng.”

“Thậm chí có rất nhiều lính đánh thuê đã mắng sư thầy Thanh Tâm là con lừa trọc, là kẻ lừa đảo trong lần đầu tiên nhìn thấy ông ta.”

“Nhưng sau khi được sư thầy Thanh Tâm dạy dỗ vài lần, có rất nhiều người đều khen ngợi, thật sự là làm người ta khó có thể tin.”

“Tôi cứ tưởng rằng sư thầy Thanh Tâm này là một nhà sư có kiến thức Phật pháp sâu rộng chân chính.”

“Mẹ của tôi cũng rất thích thắp hương bái Phật, nhưng ở trong trí nhớ của tôi, bà ấy nói những người đó gọi là sư thầy nhưng trên thực tế…”

Hoa Hồng nói tới đây, lại hơi xua tay tự giễu cười, dường như không muốn nói thêm nữa.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

“Có lẽ sư thầy Thanh Tâm thật sự là một vị sư thầy có bản lĩnh.”

“Tôi đã từng tiếp xúc với em trai của ông ta ở Việt Nam.”

“Ông ta đã từng suy tính vận mệnh của tôi, mỗi một sự kiện đều đã trở thành hiện thực.”

“Có một số chuyện thì cô không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng cô không thể không tin, cũng thật là thú vị.”

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, giọng điệu cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Giống như anh lúc trước, chưa bao giờ tin tưởng vào cái gì cái gọi là số phận.

Thậm chí cho rằng mình có thể thật sự thay đổi số phận. Nhưng trên thực tế anh phát hiện ra rằng ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được số phận, thay đổi vận mệnh thật sự chỉ là một câu chê cười.

Bây giờ anh thậm chí còn muốn quỳ trên mặt đất cầu xin ông trời buông tha cho mình và mong Kim Tuyết Mai có thể trở về.

Nhưng mà làm sao có thể chứ?

Một khi bánh xe số phận chuyển động thì làm sao có thể dừng lại dễ dàng như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi