RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4399

“Không đúng…”

Nhưng mà Trần Anh Thảo cũng không vội ra ngoài mà có chút nghi hoặc tự lẩm bẩm nói một câu.

“Sao vậy dì Thảo? Có cái gì không đúng sao?”

Cao Phong quay đầu lại, trên mặt anh mang có vẻ hơi nghi ngờ hỏi bà ấy.

“Hẳn là bọn họ sẽ không chủ động đến kêu dì đâu, bọn họ còn ước gì dì không qua đó nữa mà.”

“Như vậy thì bọn họ sẽ có thể hỏi sư thầy Thanh Tâm thêm một vài vấn đề.”

Trần Anh Thảo dừng một chút, bà than nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói.

Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo, trong lòng anh có chút đăm chiêu.

Lúc nãy Cao Phong cũng có nhận ra tình cảnh của Trần Anh Thảo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, Cao Phong thật sự là rất quen thuộc với ánh mắt mà những người đó nhìn Trần Anh Thảo.

Ba năm ở rể nhà họ Kim kia, Cao Phong đã từng thấy vô số ánh mắt như vậy.

Đó là một loại ánh mắt kiêu căng nhìn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ khinh thường phát ra từ tận đáy lòng.

Mặc dù nói chuyện với bạn, cũng là mang theo suy nghĩ giễu cợt bạn.

Không cần nghĩ cũng biết là tình cảnh của Trần Anh Thảo ở nơi này như thế nào.

“Chẳng qua cũng có thể là do bọn họ nhìn thấy Cao Phong cháu có bản lĩnh như vậy cho nên muốn nịnh bợ dì đó!”

“Hì hì! Chúng ta đi thôi!”

Trần Anh Thảo nghĩ lại một chút rồi lại bỗng nhiên bật cười, trên mặt bà ấy tràn đầy vẻ vui mừng. Giống như là vẻ vui sướng khi cuối cùng cũng nhìn thấy con trai của mình thành tài vậy.

“Dì Thảo! Mặc kệ trước kia thế nào, sau này đều để cháu tới bảo vệ dì.”

“Nếu như dì không ghét bỏ, vậy thì cháu sẽ làm con trai của dì.”

Cao Phong giữ chặt bàn tay có chút thô ráp của Trần Anh Thảo, anh nói lời phát ra từ tận đáy lòng.

“Đứa nhỏ ngốc! Sao dì lại có thể ghét bỏ cháu được chứ!”

Trần Anh Thảo vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của Cao Phong rồi nói: “Dì vẫn luôn đối xử với cháu như con trai của mình mà.”

“Anh Thảo! Ở trong phòng làm gì thế, đợi lát nữa thì sư thầy Thanh Tâm sẽ đi mất đó!”

Ngoài cửa lại truyền đến một tiếng kêu to.

“Haizz… Đến ngay đây!”

Trần Anh Thảo vội vàng đáp một tiếng, sau đó đi cùng với Cao Phong ra ngoài.

Nhưng mà sau khi mở cửa ra, hai người đều sửng sốt. Bởi vì lúc này trước cửa nhà của Trần Anh Thảo thế mà lại đứng hơn mười mấy người như vậy. Có nam có nữ, có trung niên có thanh niên trai tráng. Thấy Cao Phong và Trần Anh Thảo một trước một sau đi ra, mọi người đều mang vẻ mặt cười nhạo, trên mặt còn mang theo vẻ suy nghĩ sâu xa. Cao Phong hơi híp mắt lại, chẳng qua anh cũng không vội lên tiếng nói chuyện. Anh muốn nhìn một chút xem rốt cuộc mấy người ếch ngồi đáy giếng này muốn làm trò gì.

“Hả? Các người làm gì vậy?” Trần Anh Thảo có chút nghi hoặc mà nhìn mọi người, bà ấy nhẹ giọng hỏi.

“Tôi nói này bà Anh Thảo, sao bà làm gì trong nhà mà cả nửa ngày mới ra như vậy chứ?”

“Bà với cậu ta… Ở trong phòng làm gì vậy hả?”

Một người phụ nữ môi mỏng cười hì hì và hỏi.

“Sợ là sau đó cái tên nát rượu kia về sẽ đánh chết bà đấy! Ha ha ha…”

“Lúc trước tôi còn cảm thấy là Trần Anh Thảo này còn tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ nữa đó…”

Sắc mặt của Trần Anh Thảo đỏ bừng vì tức giận, sau đó bà ấy nói: “Các người đừng có nói bừa, thằng bé là con trai của tôi.”

“Các người… Các người không đi gặp sư thầy Thanh Tâm đi, ở đây làm cái gì chứ?”

Nghe thấy Trần Anh Thảo nói như vậy, đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó đều cười vang lên.

“Ha ha ha! Làm gì có sư thầy Thanh Tâm gì chứ, tôi chỉ là đùa bà một chút thôi.”

“Đúng vậy! Ha ha ha… Cho dù sư thầy Thanh Tâm có thật sự tới đây, chúng tôi sẽ đến gọi bà sao? Bà có mặt mũi lớn như vậy hay sao?”

“Ha ha ha ha! Thật buồn cười.”

Mọi người mồm năm miệng mười khiến cho Cao Phong và Trần Anh Thảo nghe xong là hiểu ngay.

Hóa ra bọn họ đang cố ý đùa giỡn Trần Anh Thảo và Cao Phong!

Ánh mắt Cao Phong hơi hơi híp lại, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia rét lạnh. Bây giờ người anh muốn tìm nhất chính là sư thầy Thanh Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi