RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4407

“Có đôi khi lão Lâm Quân vừa mới đi không đến mười phút đồng hồ thì lại đầu đầy đổ mồ hôi ôm cháu quay lại, làm người ta cười chết luôn.”

“Chẳng qua là mỗi lần chỉ cần dì ôm cháu một cái thì cháu sẽ không khóc cũng không nháo, đôi mắt nhỏ xoay tròn mà nhìn dì, làm cho người ta thấy thích lắm.”

Trần Anh Thảo cầm đũa trong tay, trong mắt bà hiện lên một chút hồi ức.

Suốt cả quá trình Cao Phong không nói lời nào, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Chỉ có điều người kia nhà dì không thích, thậm chí còn muốn đi đánh lão Lâm Quân nữa.”

“Nhưng dì không biết sau này ông ấy đã thương lượng với lão Lâm Quân như thế nào, dì nghĩ có thể là lão Lâm Quân đã lặng lẽ cho ông ấy một vài lợi ích gì rồi.”

Trần Anh Thảo đưa tay lên gảy gảy tóc trên trán một chút, bà than nhẹ một tiếng và nói.

“Ông ấy vẫn cứ luôn nói dì, năm đó đút cho con trai người khác ăn, cho nên mới khiến cho con trai của mình ăn không no, sau đó thân thể không trưởng thành tốt, sau này mới có thể nhiễm bệnh mà mất.”

Trần Anh Thảo nói tới đây, hốc mắt bà ấy có chút hồng hồng, bà ấy buông bát đũa rồi nhẹ nhàng lau khóe mắt một chút.

“Cho nên mấy năm nay dì vẫn luôn bị ông ấy dùng chuyện này đè ép, dần dà, cái chết của con trai cũng thật sự đổ lên trên người dì luôn.”

“Dì rất xin lỗi bọn họ cho nên mới mặc kệ ông ấy có thế nào đi nữa thì dì cũng không có lời oán thán.”

Trần Anh Thảo nói tới đây, Cao Phong cũng ngẩng đầu lên, trong lòng anh cũng vô cùng xúc động.

Không nghĩ cũng biết, ở cái thời kỳ mà con người có những suy nghĩ rất bảo thủ đó, một người đàn ông như Lâm Vạn Quân mà cả ngày ôm một đứa trẻ đi đến nhà của một người phụ nữ không quen biết để xin sữa cho đứa nhỏ thì sẽ khiến cho người ta chê cười cỡ nào nữa chứ.

Người nhà của Trần Anh Thảo cảm thấy mất mặt, thậm chí là oán trách Trần Anh Thảo thì cũng không thể tránh họ được.

Ngay cả tình cảnh hiện giờ của Trần Anh Thảo cũng có liên quan rất lớn đến chuyện năm đó.

“Dì Thảo, dì đừng buồn nữa, sau này có cháu ở đây, ai cũng không thể ức hiếp dì một chút nào được nữa.”

Cao Phong chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy bàn tay của Trần Anh Thảo mà nói.

“Phù!”

Trần Anh Thảo hơi lau khóe mắt.

“Nhưng mà dì có thể nhìn thấy cháu đói đến mức kêu oa oa, dì có thể không quan tâm hay sao chứ?”

“Dì có cách gì đâu, nếu như dì trơ mắt nhìn cháu đói đến kêu oa oa lên, trơ mắt nhìn cháu đói chết, vậy thì dì vẫn còn là con người hay sao chứ?”

Trần Anh Thảo lắc lắc đầu, bà nói: “Không nói nữa không nói nữa, đều là quá khứ rồi.”

“Cháu có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy thì dì đã rất thỏa mãn rồi.”

Sau khi Trần Anh Thảo nói xong, bà cầm bát đũa của Cao Phong qua, đi phòng bếp lấy thêm một bát mì cho anh.

“Dì Thảo, cám ơn dì!”

Cao Phong đứng dậy, anh nhận lấy bát mì, rất nghiêm túc nói cảm ơn với Trần Anh Thảo.

“Đừng nói lời này nữa, còn như vậy nữa thì dì sẽ tức giận đó.”

Trần Anh Thảo ở phía sau vỗ Cao Phong một cái, sau đó lo cho Cao Phong ngồi xuống.

“Được, vậy thì không nói nữa.”

Cao Phong gật gật đầu, trong lòng anh đều ghi tạc những chuyện này thật sâu vào trong lòng.

“Đúng rồi dì Thảo, năm đó cháu đã có tên này rồi sao? Năm đó cháu đã tên là Cao Phong sao?”

Sau khi Cao Phong ngồi xuống, anh lại hỏi về chuyện này.

Lần trước, anh đã muốn hỏi Trần Anh Thảo rồi.

Bởi vì ngay khoảnh khắc đầu tiên Trần Anh Thảo nhìn thấy anh, sau khi Cao Phong lấy khối ngọc bội kia ra, vậy mà bà lại trực tiếp kêu tên anh là Cao Phong.

Điều này nói rõ rằng, hai mươi năm trước lúc Cao Phong và Trần Anh Thảo gặp nhau thì tên của anh cũng chính là cái tên này.

“Đúng vậy, dì không biết cháu họ gì, nhưng mà dì nghe lão Lâm Quân nói cháu gọi là Cao Phong.”

“Sau đó trên người cháu còn có khối ngọc bội kia, lần nào cũng đều mang theo trên người.”

“Bởi vì có đôi khi dì sẽ thay tã cho cháu, cho nên dì mới thấy được.”

Trần Anh Thảo nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý Cao Phong nói đúng.

Cao Phong nghe đến đó thì không nhịn được hơi hơi đỏ mặt, không nghĩ tới năm đó Trần Anh Thảo lại còn thay tã cho anh nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi