*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Hồng Vũ đột nhiên im bặt.
Những người nhà họ Kim, tính cả một nhà bốn người Kim Tuyết Mai, đều nhìn về hướng truyền đến âm thanh.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy đen, vừa mới bước xuống một chiếc xe, đi tới hướng này.
Một thân váy hoa đen giúp dáng người cô ấy càng thêm duyên dáng, chiếc váy chỉ dài quá đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài.
Trên mặt cô ấy đeo một cái kính râm lớn màu cafe, làm cho khí chất của cô ấy thêm vài phần lạnh lùng xa cách.
"Tuyết Ngọc!" Kim Tuyết Mai là người đầu tiên hô lên.
Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải cũng rất kinh ngạc vui mừng, bọn họ đều không có nghĩ đến Kim Tuyết Ngọc sẽ trở về lúc này.
Cao Phong cũng mỉm cười thản nhiên nhìn Kim Tuyết Ngọc, so với khoảng thời gian trước, Kim Tuyết Ngọc dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. "Ba mẹ, chị, anh rể." Kim Tuyết Ngọc cởi kính râm trên mặt xuống, mỉm cười chào hỏi với bốn người.
Lúc nhìn về phía Cao Phong, sâu trong đáy mắt của Kim Tuyết Ngọc không thể khống chế hiện lên một tia lưu luyến, lại rất nhanh dời ánh mắt đi
Sau đó, Kim Tuyết Ngọc chậm rãi cất bước, đi đến bên cạnh bốn người.
Một nhà năm người tề tập đầy đủ nơi đây.
"Kim Hồng Vũ, anh nói tôi không cần nhà họ Kim, không cần ông nội?"
"Tôi đã sớm mua vé, chẳng qua xuống máy bay chậm, anh liền vội vã bôi đen tôi như vậy?"
"Nhà của chúng ta rất chú trọng chữ hiếu! Ông nội đặt ra gia quy để các thành viên trong gia tộc yêu thương lẫn nhau, anh đã làm được chưa?"
"Tùy ý chửi bới ở sau lưng người nhà, đây là cách anh tuân thủ gia quy?" Kim Tuyết Ngọc thu lại tươi cười, nhìn về phía Kim Hồng Vũ.
Kim Hồng Vũ mở miệng, nhưng không tìm được lời nào để phản bác.
Lúc này ngay cả Kim Hùng Sơn và Kim Ngọc Dung cũng không có lời nào để nói, bọn họ đều không nghĩ tới Kim Tuyết Ngọc thế nhưng đặc biệt trở về tham gia tiệc gia đình!
"Tuyết Ngọc, cháu có thể trở về, bà nội rất vui, không cần hơn nữa, đều cùng nhau vào đi!"
Bà cụ Kim chống gậy, gõ xuống đất, sau đó mới xoay người rời đi.
"Vâng, bà nội." Kim Tuyết Ngọc gật đầu.
Mọi người không hề nhiều lời, đều xoay người đi vào trong sân.
Kim Hùng Sơn vốn chuẩn bị tốt kế hoạch nhắm vào một nhà Kim Tuyết Mai cũng phải tuyên bố đổ vỡ.
Một nhà Kim Tuyết Mai đủ năm người cùng nhau đi vào trong sân.
Tiệc gia đình còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên tất cả mọi người trong nhà họ Kim đều tự mình tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Hai chị em Kim Tuyết Mai đã lâu không gặp nhau, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói, trực tiếp gạt bỏ Cao Phong sang một bên, líu ríu nói chuyện.
Kim Ngọc Hải là con trai thứ hai trong con cháu đời hai nhà họ Kim, tất nhiên phải dẫn Kiều Thu Vân đi thăm hỏi những người nhà họ Kim khác.
Nhưng Cao Phong rất nhàn rỗi, ngồi bên cạnh hai chị em Kim Tuyết Mai, im lặng ăn hoa quả.
Mấy người Kim Hồng Vũ Kim Ngọc Dung tụ tập lại với nhau, nhỏ giọng nghị luận cái gì đó, trong khi nói thường liếc mắt nhìn Cao Phong bên này một cái.
Trong lòng Cao Phong cười lạnh, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định bọn họ lại nghĩ đến cái chủ ý xấu xa nào đó.
Nhưng không sao cả, cho dù hôm nay bọn họ xuất chiêu gì, Cao Phong đều thản nhiên đón nhận.
Khi Cao Phong đang ăn một chùm nho, bỗng nhiên cảm giác điện thoại trong túi rung lên một cái.
Lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ Lưu Triệu Vũ.
"Phong thiếu gia, gia tộc đã cho người chuẩn bị sính lễ! Nhưng bọn họ có điều kiện, tạm thời Phong thiếu gia không được.. Bại lộ thân phận của mình! Bằng không sính lễ này chỉ có thể chậm lại."
Nhìn thấy tin nhắn này, Cao Phong đột nhiên bóp nát chùm nho trong tay, trên mặt cũng mang theo một cỗ âm trầm.
Chỉ biết, nhà họ Cao tuyệt đối sẽ không để Cao Phong dắt mũi, cho nên bọn họ sẽ không làm theo ý Cao Phong muốn.
Cao Phong muốn lấy danh nghĩa nhà họ Cao đưa sính lễ tới, chính là vì muốn cho Kim Tuyết Mai một danh phận.
Cho dù cô chưa chính thức trở thành thiếu phu nhân nhà họ Cao, ít nhất cũng đã được nhà họ Cao chấp nhận.
Không nghĩ tới, nhà họ Cao bỗng nhiên làm như vậy, đây là muốn bày ra thái độ với Cao Phong!
Sính lễ có thể tặng, nhưng không thể nói là Cao Phong tặng, cứ như vậy, kỳ thật Kim Tuyết Mai vẫn không được bọn họ tán thành.
Nhà họ Cao, tính toán rất hay.
Nội tâm Cao Phong than nhẹ, hắn vốn không nên đặt hy vọng lên người nhà họ Cao.
Muốn quang minh chính đại rước Kim Tuyết Mai vào nhà họ Cao, phải chờ sau này Cao Phong nắm tất cả quyền lực trong tay mới có thể!
Nhà họ Cao không muốn bị Cao Phong dắt mũi, mà Cao Phong cũng không muốn làm con rối cho nhà họ Cao.
Điều quan trọng nhất là mình đã chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể mới tới cửa lại trực tiếp bỏ cuộc được?
"Nói với bọn họ, Cao Phong làm việc không để bất cứ kẻ nào uy hiếp! Chuyện sính lễ, bọn họ muốn đưa sẽ đưa, không đưa liền không đưa." Sắc mặt Cao Phong âm trầm, nhanh chóng nhắn lại một tin.
Lúc này nhà họ Cao đã như cung ở trên dây, mới đưa ra loại yêu cầu này, hiển nhiên là đã suy nghĩ cặn kẽ để hắn không thể từ chối, Cao Phong hiểu được.
Khi ở trang viên Vũ Hiên, Vương Nhất Phi nói câu đó không sai, trong cái xã hội này, yếu ớt chính là nguồn gốc tai họa!
Hiện tại Cao Phong không nắm giữ mọi quyền lực trong tay, cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.
Đợi đến lúc Cao Phong có đủ năng lực lật đổ mọi thứ, đừng nói nhà họ Cao ở Đà Nẵng, đó dù là toàn cầu, có mấy người có thể ngăn chặn hắn?
Nghĩ đến đây, tay Cao Phong siết chặt.
"Cao Phong, anh làm sao vậy, sắc mặt có hơi khó coi?" Kim Tuyết Mai nhíu mày, nhìn chằm chằm Cao Phong.
Cao Phong sửng sốt, quay đầu cười nói: "Anh không sao."
Vừa nói, vừa cầm lấy khăn tay bên cạnh lau sạch nước nho trên tay.
"Anh rể, anh và chị đang ở cùng một chỗ lại thất thần nghĩ đến người phụ nữ