RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4422

“Tôi không để các người xếp hàng”

“Vì thế chen hàng ở đâu ra?”

Nhưng mà không ngờ sư thầy Thanh Tâm lại lạnh nhạt nhìn mọi người, thấp giọng hỏi.

Một câu này đã làm cho mọi người cứng họng không trả lời được.

Bọn họ không dám trả lời sư thầy Thanh Tâm, đương nhiên sẽ đổ toàn bộ lửa giận lên trên người Trần Anh Thảo.

“Trần Anh Thảo này, nếu bà biết điều thì nhanh ngồi xuống đi.”

“Đúng vậy, chờ sau khi chúng tôi hỏi xong thì bà lại hỏi, biết không?”

Năm sáu người phụ nữ đứng bên cạnh Trần Anh Thảo mồm năm miệng mười hừ lạnh nói.

“Ai lại nói thêm một câu vô nghĩa tôi sẽ chơi chết người đó!”

Ngay lúc này, phía sau vang lên một giọng nói chầm chậm.

Tuy rằng giọng nói này đầy lười biếng nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp mạnh mẽ.

Càng trong hỗn loạn thì càng kiên định không thể nghi ngờ.

“Cậu…”

Vài người phụ nữ lập tức quay đầu, tức giận nhìn Cao Phong.

Sư thầy Thanh Tâm đang ở đây thế mà Cao Phong còn dám kiêu ngạo như vậy!

Nhưng sư thầy Thanh Tâm lại không lên tiếng ngăn cản, bọn họ cũng không dám làm càn quá mức.

Dù sao chuyện Cao Phong một phát bắn chết ông Sáu hai ngày trước đã được lan truyền rộng rãi ở khu nông nghiệp này.

Ai cũng không có can đảm động vào Cao Phong.

Cho nên sau khi Cao Phong nói xong, những người khác lập tức ngậm miệng lại.

Bao gồm vài người phụ nữ trung niên kia cũng thành thật im miệng, một câu cũng không dám nói nhiều.

“Cô có thể nói rồi.”

Sư thầy Thanh Tâm bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình, chờ những người đặt câu hỏi im lặng lại, ông ấy nhìn Trần Anh Thảo nói tiếp.

“Được, cảm ơn sư thầy Thanh Tâm.”

“Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi bây giờ không phải là cuộc sống mà tôi muốn. Tôi đã phải chịu đựng hơn hai mươi năm, cũng đã mang gánh nặng hơn hai mươi năm. Tôi không biết tôi có nên tiếp tục gánh vác nữa hay không!”

Trần Anh Thảo cắn răng đứng ở giữa sân nói ra lời nói mà mình đã chôn sâu trong lòng hơn hai mươi năm.

Lời này nói ra làm cho mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.

Trong ấn tượng của họ, Trần Anh Thảo giống như một con rối gỗ chịu thương chịu khó, còn chẳng bằng một con bò già.

Ít nhất thì con bò già đói bụng còn biết kêu hai tiếng muốn ăn cỏ, nhưng Trần Anh Thảo thì sao, động một chút thì bị chồng đánh chửi, căn bản không phải là cuộc sống của người bình thường.

Nhưng hôm nay không ngờ Trần Anh Thảo lại có can đảm nói ra, bà ấy nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.

Rốt cuộc là ai đã cho bà ấy can đảm này?

Chẳng lẽ chính là người trẻ tuổi tên là Cao Phong kia?

“Cô nghĩ như thế nào?”

Ngay khi mọi người cho rằng sư thầy Thanh Tâm sẽ từ chối trả lời Trần Anh Thảo, thì không ngờ ông ta lại từ từ hỏi lại.

Biểu hiện của sư thầy Thanh Tâm lại càng làm cho nhiều người thấy khó hiểu.

Bởi vì sư thầy Thanh Tâm chưa bao giờ giải đáp vận mệnh cho người được truyền giáo, nhưng hôm nay đến lượt Trần Anh Thảo lại được phá lệ?

Có điều cho dù có vài người thấy bất mãn trong lòng thì bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa.

Địa vị của sư thầy Thanh Tâm trong lòng họ thật sự rất cao.

“Tôi muốn rời khỏi nơi này, nhưng tôi cảm thấy làm vậy chỉ là gieo nghiệp chướng, cho nên tôi không biết nên làm gì.”

Trần Anh Thảo nói xong nước mắt đã không ngừng đảo quanh hốc mắt.

“Lần trước tôi đến đây chắc là nửa năm trước?”

“Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói với cô bốn chữ bể khổ vô biên!”

Sư thầy Thanh Tâm nhìn Trần Anh Thảo, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Đúng vậy, tôi vẫn nhớ.”

Trần Anh Thảo dùng tay áo lau mắt, nghiêm túc gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi