Chương 4426
“Muốn giết thì giết. Tôi cần gan ruột gì?”
“Hay là cậu nghĩ cậu là ai mà ông đây không dám giết?”
Mạc Nhĩ càng thêm giễu cợt, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng, ông có chắc chắn sẽ không hối hận không?”
Vẻ mặt Cao Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng điệu thẳng thừng hỏi.
Khi câu nói này vừa thốt ra, Mạc Nhĩ lại sững sờ vì ngạc nhiên.
Chuyện này… Người thanh niên trước mặt đúng là có vẻ không bình thường!
Mặc kệ là ánh mắt lộ ra hơi thở chết chóc mạnh mẽ có thể làm cho người khác phát run, hay sự bình tĩnh của anh ta khi đối mặt với ba trăm binh lính được trang bị vũ khí mạnh mẽ cũng đủ để trong lòng Mạc Nhĩ âm thầm cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi.
Anh… Rốt cuộc anh là ai chứ?
Anh còn rất trẻ, hơn nữa anh còn là người Việt Nam, anh…
“Mày đang đùa giỡn bọn tao đúng không, còn cho tụi tao cơ hội à?” “Mày cho rằng một mình mày có thể đánh gục cả ba trăm người bọn tao sao? Ha ha ha!”
Thái Nhĩ bật cười, vẻ mặt đầy khinh thường trước thái độ bình tĩnh bất cần của Cao Phong.
Những người khác ở xung quanh cũng cười phá lên.
Những lời này của Cao Phong quả thực vô cùng nực cười.
Theo tình hình hiện tại thì Cao Phong đang là người gặp bất lợi.
Đáng lẽ anh nên cầu xin để được bảo toàn mạng sống, có khi còn có thể làm bọn họ thương xót sẽ để anh ta rời đi mới đúng.
Thế mà anh lại nói những câu dạng như để cho bên kia thêm cơ hội thế này.
Điều này chắc chắn không phải là một trò đùa sao?
Thật nực cười, ai cũng thấy những lời anh nói rất vô lý!
Kể cả Thái Nhĩ và những người ở đây đều cười nhạo anh.
Ánh mắt họ nhìn Cao Phong càng giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Tuy nhiên, chỉ có Mạc Nhĩ khẽ cau mày, cũng không vội mở miệng nói gì.
Gã ta có thể phát triển đội ngũ của mình đến ngày hôm nay, nếu không có bản lĩnh thì chắc chắn sẽ không thể làm được điều này!
Do đó, gã ta cũng đang đắn đo suy nghĩ.
Nhưng chỉ có Mạc Nhĩ đứng im trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có những người đã thực sự xông pha trên chiến trường và trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết mới biết rằng mặt mũi chẳng là gì khi thật sự đứng trước sự sống và cái chết.
“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
“Lúc trước tôi nói chuyện quá nhanh, xin hãy thứ lỗi.”
Mạc Nhĩ hơi cúi đầu chào Cao Phong và nói lời xin lỗi.
“Ơ kìa!”
Mọi người đều bị sốc.
Tình hình này là thế nào?
Tại sao mà đột nhiên thái độ của Mạc Nhĩ đối với Cao Phong lại trở nên tốt như vậy?
Chẳng lẽ lời nói của Cao Phong thực sự làm cho Mạc Nhĩ phải sợ hãi sao?
Cái tên Mạc Nhĩ này không giống một kẻ nhát gan.
Nhóm lính đánh thuê của gã ta khá nổi tiếng trong số các thị trấn xung quanh.
Mọi người đều biết rằng các thành viên của nhóm lính đánh thuê tương đối đoàn kết, bọn họ thường chiến đấu lấy ít thắng nhiều.
Nhưng mà lúc này lúc này Cao Phong đã nói cái gì mà lại làm cho Mạc Nhĩ sợ hãi?
Điều này… Điều này thực sự không bình thường chút nào!
Cao Phong hơi quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Nhĩ.
Chỉ có thể nói rằng thái độ của gã ta đã cứu gã ta một mạng!
“Hỏi mày đó, mày là ai?”
Thái Nhĩ rất khó chịu, nhưng ông ta không dám mắng Mạc Nhĩ, vì vậy ông ta chỉ có thể chuyển hướng trút cơn giận của mình lên người Cao Phong.
“Tôi là người đứng đầu Tây Vực.”
“Vùng đất hỗn loạn ở Tây Vực, các thị trấn biên giới, bao gồm cả các thôn xóm nông dân ở đây, và cả mảnh đất dưới chân ông đều thuộc về tôi và cũng là của tôi.”