*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì có bạn cùng lứa nên đương nhiên sẽ càng thêm có tiếng nói chung.
Đây cũng là ý định ban đầu của ông cụ Kim khi tổ chức bữa tiệc, vì để cho quan hệ của mọi người trong nhà học Kim hòa hợp hơn.
Thế nhưng sau khi ông cụ Kim đi, bầu không khí này cũng không còn nữa, bây giờ hầu như mọi người đều lục đục lẫn nhau, hơn nữa còn châm chọc cả nhà Kim Tuyết Mai.
Hôm nay mọi người trong nhà họ Kim mặc dù không dám.. châm chọc quá phận với Kim Tuyết Mai, nhưng con gái cả đời thứ ba của dòng chính của Kim Hồng Vũ này cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Cao Phong đâu.
Ba năm qua, châm chọc Cao Phong thành trò tiêu khiển đã trở thành thói quen của bọn họ.
Thói quen lâu dần cũng sẽ thành tự nhiên.
Những đĩa thức ăn tinh xảo ngon mắt đã được bưng lên, mùi thơm xông vào mũi.
"Quả nhiên vẫn là cơm nhà ngon nhất, con ở bên ngoài không được ăn những thứ ngon thế này đâu." Kim Tuyết Ngọc cảm thán một tiếng.
"Ô, người xuất ngoại đi du học đúng là có khác, những thứ bên ngoài tôi chưa từng thấy mà cô lại chán ăn rồi?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói quái gở, chính là Kim Ngọc Dung.
Kim Ngọc Dung cũng không biết đang nghĩ gì, vậy mà ngồi một chỗ với ba người Kim Tuyết Mai, yên ổn bên cạnh Kim Tuyết Ngọc.
"Tôi nói mấy hôm trước đi du lịch thôi, không phải nước ngoài." Kim Tuyết Ngọc nhàn nhạt giải thích một câu.
“Chậc chậc, vẫn có tiền nha, còn có thời gian đi du lịch." Kim Ngọc Dung vẫn khịa như trước.
"Bớt bởi móc đi, tiền của tôi là do tôi phát sóng trực tiếp kiếm được." Kim Tuyết Ngọc nhíu mày nhìn Kim Ngọc Dung.
Kim Ngọc Dung hơi bĩu môi nói: “Kim Tuyết Ngọc, cô tốt nhất nên khách sáo với tôi một chút, nếu không... đến khi tôi làm mợ chủ của nhà họ Cao, người đầu tiên mà tôi xử lí chính là cô đấy!”
"Cô!" Kim Tuyết Ngọc tức giận cắn răng.
"Tuyết Ngọc,cơm thật ngon." Đúng lúc này, Kiều Thu Vân ngồi đối diện hô một tiếng, nháy mắt về phía Kim Tuyết Ngọc.
Kim Tuyết Ngọc hừ một tiếng, nghiêng người, không phản ứng Kim Ngọc Dung nữa.
Kim Ngọc Dung vẫn chưa từ bỏ ý định, cơ thể đụng đụng về phía trước, nhìn Kim Tuyết Mai hỏi: “Kim Tuyết Mai, Cao Phong, còn nhớ những gì tôi nói từ khi rời khỏi công ty không?"
"Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khiến các người quỳ gối xin lỗi trước mặt Kim Ngọc Dung tôi!”
"Cao Phong cậu dám ra tay đánh mợ chủ nhà họ Cao ở Đà Nẵng, cho dù là cậu quỳ xuống nói xin lỗi tôi thì nhà họ Cao cũng sẽ không tha thứ cho cậu, cậu tốt nhất nên tự mình suy nghĩ đi."
Kim Ngọc Dung vừa cười, vừa cực kỳ ngạo nghễ nhìn hai người Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai sửng sốt một chút nhưng không nói gì, Cao Phong lại hơi bĩu môi.
Trên đời này vĩnh viễn không thiếu những kẻ ngu tự cho là đúng, Kim Ngọc Dung chính là những đại biểu tinh anh trong số đó.
“Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc ai cho cô tự tin để cô cảm thấy mình sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Cao ở Đà Nẵng?" Cao Phong nhịn không được hỏi.
"Ha ha, có lẽ hiện tại toàn bộ nhà họ Kim chỉ các người không biết thôi!”
“Hiện tại toàn bộ nhà họ Kim, ai mà không biết Kim Ngọc Dung tôi chính là mợ chủ được nhà họ Cao Đà Nẵng chỉ định, cậu phong lập tức sẽ đến đón tôi." Kim Ngọc Dung nghiêm trang nói.
Cao Phong khẽ lắc đầu nhìn Kim Ngọc Dung đang kéo da mặt.
Thật sự không biết cô ta đang nằm mơ thấy chuyện này, cho nên mới tin tưởng như vậy à.
Nực cười, cực kỳ buồn cười!
"Kim Tuyết Mai cô nhớ kỹ, cho dù cô xinh đẹp hơn tôi, nhưng cô cũng không còn tư cách vào nhà học Cao rồi! Sính lễ mấy chục tỷ là của tôi, người cậu Phong coi trọng cũng là tôi." Kim Ngọc Dung cười lạnh một tiếng.
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng trả lời: “Xin tự trọng! Tôi không lạ gì chuyện này cả."
"Ha ha, thật là nực cười! Đừng cho rằng tôi không biết Kim Tuyết Mai cô đã làm chuyện gì." Kim Ngọc Dung bĩu môi cười nhạt.
Lúc mấy người bên này nói chuyện, bên kia đã có người liên tục đứng lên báo cáo cho cho bà cụ Kim về chi nhánh công ty.
Hôm nay, tổng công ty nhà họ Kim bên này đã đạt thành hợp tác chắc chắn với bất động sản Phong Mai.
Mà những công ty con dưới trướng của tổng công ty tất nhiên cũng được hưởng nhiều lợi ích, cho nên tình hình cơ bản đều tốt, lợi nhuận tăng cao.
Bà cụ Kim nghe thế thì cười rạng rỡ, nếu cứ phát triển như thế, địa vị nhà họ Kim ở thành phố Hà Nội chắc chắn sẽ tăng lên vững bước.
Mà khu dân cư cao cấp Bồng Thiên kia nói không chừng thật sự có thể ở lại.
“Tốt! Tốt! Tất cả mọi người làm tốt lắm, một chén này ngày hôm nay, tôi xin mời các vị!”
Bà cụ Kim run rẩy đứng lên, sau đó giơ chén rượu trong tay hướng về phía mọi người.
Trên dưới nhà họ Kim đều không dám thờ ơ, vội vàng đứng dậy nâng ly chúc mừng về phía bà cụ Kim.
Sau khi mọi người uống rượu xong, nhưng bà cụ Kim cũng không vội ngồi xuống.
Bà ấy không ngồi, đương nhiên những người khác trong nhà họ Kim cũng không dám ngồi.
"Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, bà lão tôi cũng có một chuyện tốt muốn tuyên bố." Trên mặt bà cụ Kim nở nụ cười nhạt.
Mọi người đều có vẻ mong đợi nhìn bà cụ Kim, chỉ có trên mặt Kim Ngọc Dung mang theo ngạo nghễ.
Cao Phong nhìn thoáng qua Kim Ngọc Dung, lại nhìn bà cụ Kim một chút, trong lòng đã đoán được chút ít, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.
Chuyện buồn cười nhất trên thế giới này đó là tự cho là đúng, vậy mà hết lần này tới lần khác lại có người nguyện ý tin tưởng.
“Việc hôn nhân của nhà học Kim chúng ta cùng nhà họ Cao Đà Nẵng đã xác định rồi!" Bà cụ Kim nhìn quanh mọi người rồi tuyên bố.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngay lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
“Trời ạ, thực sự quyết định rồi sao, lợi hại lợi hại!"
"Nhà họ Cao Đà Nẵng đấy, nếu như đặt ở thời cổ đại thì chính là hoàng thân quốc thích chân chính đấy? Chậc chậc,
không đơn giản không đơn giản!”
“Cô gái nào ở nhà họ Kim cô có phúc thế? Thế mà thật sự được nhà họ Cao coi trọng?"
"Trong khoảng thời gian này tôi nghe nói hình như là Kim Ngọc Dung, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói thôi."
Mọi người trong nhà học Kim đều chụm đầu ghé tai, thỉnh thoảng nhìn Kim Ngọc Dung một cái, Kim Ngọc Dung lại ngạo nghễ đón nhận những ánh nhìn đó.
"Không sai! Người nhà họ Cao Đà Nẵng coi trọng chính là Ngọc Dung! Sính lễ mấy chục tỷ lúc trước đó cũng đưa cho Ngọc Dung” Bà cụ Kim cười nhạt, lần nữa nói một câu.
Toàn hội trường xôn xao.
Vậy mà lại đúng là Kim Ngọc Dung, vậy chẳng phải cô ta sắp bay lên cành