RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4441

“Dì cũng không muốn gây thêm phiền toái cho cháu.”

Trần Anh Thảo chậm rãi ngồi trên ghế, trong giọng nói mang theo một vẻ buồn bã và đau khổ.

Trong nhiều năm qua, chưa bao giờ bà ấy cảm nhận được một chút ấm áp.

Từ khi Cao Phong đến bên cạnh bà ấy thì mọi thứ đều thay đổi.

Bà ấy không chỉ lấy lại tôn nghiêm và sự tự tin, mà còn lấy lại cảm giác làm mẹ.

Cao Phong chính là con trai của bà ấy.

Bà ấy sẽ nghĩ đến chuyện nấu món gì đó thật ngon cho Cao Phong, giặt quần áo cho Cao Phong.

Tất cả những điều này cũng làm cho bà ấy cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất say mê.

Nhưng dù sao Cao Phong cũng không thuộc về nơi này.

Mà Trần Anh Thảo đã bén rễ ở nơi này từ lâu.

Làm sao có thể tìu ý rời đi được chứ!

Đây cũng là ý nghĩ kiên định của bà ấy.

Mặc dù suốt phần đời còn lại của cuộc đời mình phải chịu nhiều đau khổ ở đây thì bà ấy cũng bằng lòng chịu đựng.

Cao Phong im lặng suy nghĩ trong vài giây rồi sau đó lập tức nói: “Dì Thảo! Dì còn nhớ chú Vạn Quân chứ? Chính là cái người đàn ông đã bế cháu đấy!”

Trần Anh Thảo sửng sốt một chút rồi nói: “Ý cháu là lão Lâm Quân sao, đương nhiên dì vẫn nhớ rõ, thằng nhóc cháu thật là…”

“Đúng vậy, chính là chú ấy, đến bây giờ mà chú ta vẫn chưa cưới vợ.”

Cao Phong ho khan một tiếng, con ngươi xoay chuyển nói.

“Cái gì… Ý cháu là sao? ”

Trên mặt Trần Anh Thảo mang theo vẻ nghi ngờ, có chút khó hiểu nhìn Cao Phong.

“Còn có thể làm sao, ý tứ chính là mấy năm nay chú ấy vẫn chưa kết hôn!”

Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, thoạt nhìn có chút hận sắt không thành thép.

“Tại sao lại không kết hôn?”

“lão Lâm Quân ưu tú như vậy, mặc kệ là khuôn mặt hay dáng người đều thuộc loại nổi bật khó tìm.”

“Nghe nói ông ta còn từng đi bộ đội, vậy càng là vô cùng ưu tú.”

Trần Anh Thảo sửng sốt vài giây, sau đó có chút lắc đầu thở dài một tiếng.

Cao Phong nhạy bén phát hiện là hình như trong mắt Trần Anh Thảo thoáng qua một chút tiếc nuối.

Đúng là anh đã đoán không sai.

Mỗi người đàn ông thích người đẹp thì sao phụ nữ không thích những người đàn ông có sức hấp dẫn chứ?

Năm đó khi Lâm Vạn Quân còn trẻ thì khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng lại vô cùng khôi ngô.

Hơn nữa quần áo đặc thù của bộ đội thì càng có sức hấp dẫn.

Cho dù Trần Anh Thảo không thích Lâm Vạn Quân thì ít nhất cũng sẽ không chán ghét Lâm Vạn Quân.

Mà lúc này coi như là bị Cao Phong đoán đúng rồi.

“Đúng vậy! Đúng là chú ấy vô cùng ưu tú, chú ấy đang chờ đợi một người! ”

“Chẳng phải người ta vẫn thường nói là thà thiếu chứ không ẩu sao? Chú Vạn Quân chính là một người như vậy.”

“Chú ấy tình nguyện ở một thân một mình cũng không muốn tìm một người không thích hợp.”

“Cho nên mấy năm nay chú ấy vẫn độc thân.”

Cao Phong gật đầu, giọng điệu rất nghiêm trang.

Trần Anh Thảo nghe Cao Phong nói tới đây, rốt cục cảm giác được có gì đó không đúng.

Sao Cao Phong lại khuyên mình đi cùng tồi lại bỗng nhiên nhắc tới Lâm Vạn Quân chứ?

“Cao Phong! Cháu nói cho dì biết chuyện này để làm gì?”

Trần Anh Thảo nghi ngờ nhìn về phía Cao Phong và mở miệnghỏi.

“Bởi vì chuyện này có liên quan đến dì.”

“Mấy năm nay chú Vạn Quân không lấy vợ, chú ấy vẫn luôn chờ di.”

“Có đôi khi chú ấy say rượu sẽ nói cho cháu biết, kỳ thật năm đó lần đầu tiên chú ấy nhìn thấy dì đã thích dì. Chỉ là chú ấy không muốn quấy rầy cuộc sống của người khác, cho nên chỉ có thể một mình yên lặng nhớ nhung, yên lặng gánh vác tất cả những chuyện này, một mình sống trong đau khổ.”

Cao Phong thở dài một tiếng, giọng điệu có vẻ cực kỳ chân thành giống như anh đang nói sự thật vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi