Chương 4447
Trong nháy mắt người đàn ông say rượu đã tỉnh lại hơn một nửa, trừng to hai mắt hỏi.
“Tôi để người giết ông ta, cũng không cần đích thân tôi ra tay.”
“Đối với tôi mà nói, giết người cũng dễ dàng giống như giết một con gà vậy, nếu ông không tin thì ông có thể thử xem!
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bàn tay đang nắm lấy cổ tay của người đàn ông say rượu đẩy về phía trước.
“Thịch thịch thịch thịch!”
Trong nháy mắt người đàn ông say rượu liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó một tiếng ầm vang lên, ông ta ngã ngồi xuống đất.
Mà lúc này trong lòng ông ta mới càng thêm khiếp sợ.
Đại ca Thái Nhĩ đã bị Cao Phong giết ư?
Con mẹ nó! Đây không phải là một trò đùa đấy chứ?
Đại ca Thái Nhĩ không chỉ là đại ca bên này, mà còn biết không ít những băng đảng gần đây.
Cao Phong là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà có thể giết chết Thái Nhĩ sao?
Chuyện này không thể nào, hoàn toàn không thể!
Nhưng Cao Phong lại không có hứng thú giải thích cho ông ta
Lúc đầu Trần Anh Thảo còn định nói gì đó nhưng cũng bị Cao Phong ngăn cản.
Chuyện này một mình Cao Phong có thể xử lý tốt.
Để Trần Anh Thảo nói chuyện với tên đàn ông say rượu này chỉ càng nói càng rối loạn mà thôi.
“Tôi lại nói với ông một lần nữa, tôi sẽ dẫn dì Thảo đi.”
“Không phải trong mắt ông chỉ thấy tiền sao? Tôi có thể đưa tiền cho ông.”
Cao Phong hơi nhíu mày, thật sự không muốn nhiều lời với tên say rượu chút nào.
“Đ** con mẹ mày đấy!”
Làm cho Cao Phong có chút ngoài ý muốn chính là người đàn ông say rượu này lại cực kỳ tức giận rống to một tiếng về phía Cao Phong.
Chẳng lẽ thật ra trong lòng người đàn ông say rượu này vẫn quan tâm đến Trần Anh Thảo ao?
“Mẹ kiếp! Cậu nói vậy là có ý gì, đây là muốn tôi bán vợ sao?”
“Con mẹ nó! Tôi nói cho cậu biết là cậu quá ngây thơ rồi!”
Người đàn ông say rượu vừa rống to vừa chậm rãi đứng lên và trừng mắt nhìn Cao Phong.
Chờ ông ta rống xong, ông ta lại ho một tiếng rồi hỏi: “Cậu… Cậu có thể cho tôi bao nhiêu? ”
Cái tên đàn ông say rượu này vừa hỏi ra câu này thì trong lòng Cao Phong lập tức hiện lên một nụ cười nhạt.
Đúng là chó không thể đổi được tính thích ăn phân.
Năm giây trước người đàn ông say rượu này còn tức giận hết mức nhưng cuối cùng năm giây sau vẫn không có sức chống cự đối với tiền bạc.
“Ông cứ đưa ra một con số.”
Cao Phong thản nhiên đáp lại.
“Tôi đưa ra một con số ư?”
Người đàn ông say rượu sửng sốt lần thứ hai sau đó nhìn Trần Anh Thảo một cái.
Trần Anh Thảo cũng ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông say rượu, bà ấy muốn nhìn thấy sự quan tâm từ trong mắt người đàn ông say rượu, cho dù chỉ có một chút thì bà ấy cũng hài lòng rồi.
Ít nhất hai mươi năm quần quật chịu thương chịu khó của bà ấy không uổng công vô ích.
Hay cũng có thể nói là chỉ cần ông ta mạnh mẽ từ chối đề nghị của Cao Phong.
Vậy mặc kệ Cao Phong nói như thế nào, Trần Anh Thảo cũng sẽ không rời khỏi ông ta, tạm thời là vì trách nhiệm.
Nhưng mà cuối cùng cũng không có.
Người đàn ông say rượu này không nói một câu giữ lại.
Thậm chí khi người đàn ông say rượu nhìn Trần Anh Thảo, ánh mắt của ông ta giống như đang đánh giá một món hàng hóa.
Không, không phải, càng giống như ông ta đi bán ve chai, sau đó chuẩn bị ước tính một chút xem cái đống đồng nát sắt vụn trước mắt này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Vợ chồng mà có thể làm được đến tình trạng này thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, trái tim của Trần Anh Thảo đã hoàn toàn chết lặng, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Cho nên bà ấy cũng không nói một câu nào nữa, tất cả đều giao cho Cao Phong xử lý.