RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4460

“Các cậu chờ ở đây, có thể tôi phải rời đi một đoạn thời gian.”

Cao Phong dừng một chút, cuối cùng vẫn là nói tình hình thực tế cho Long Tuấn Hạo nghe.

Long Tuấn Hạo lại lâm vào im lặng.

Mấy lúc sau anh ta nói: “Vừa rồi tôi vẫn luôn không dám hỏi, chị dâu Tuyết Mai… Chị ấy …”

Lời nói của Long Tuấn Hạo còn chưa nói xong thì anh ta có chút không yên lòng mà nhìn Cao Phong.

“Bây giờ cô ấy rất an toàn, tôi đã xác định bây giờ cô ấy rất an toàn.”

“Nhưng tôi vẫn không biết cụ thể là bây giờ cô ấy ở đâu, sư thầy Thanh Tâm nói rằng cũng không phải là người mà tôi quen đã đưa cô ấy đi.”

“Hơn nữa trong tương lai, rất có thể độ cao mà cô ấy đạt đến sẽ còn cao hơn so với tôi nữa, tôi cũng không quá rõ ràng.”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, anh giơ tay chống lấy cửa sổ mà nhìn về phía cảnh đêm ở bên ngoài.

“Ôi mẹ nó! Anh Phong, vậy thì sẽ là ai chứ?”

“Nghe ý của anh, hình như người bắt chị dâu Tuyết Mai đi là một người rất ghê gớm?”

“Hơn nữa còn đối xử với chị dâu Tuyết Mai cũng rất không tệ?”

Long Tuấn Hạo mắng một tiếng, anh ta nhíu mày hỏi.

“Tôi đoán chừng là như thế.” Cao Phong gật gật đầu.

Long Tuấn Hạo vỗ đầu một cái, anh ta nói: “Sẽ không phải là một nhân vật ghê gớm nào đó coi trọng chị dâu Tuyết Mai nên cướp về làm phu nhân áp trại đó chứ?”

Sau khi nói xong những lời này, đột nhiên Long Tuấn Hạo hơi sửng sốt, sau đó anh ta lập tức ngậm miệng lại.

“Không phải, anh Phong, tôi chỉ nói đùa thôi, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng như vậy đâu.”

Long Tuấn Hạo thật cẩn thận mà nhìn Cao Phong, anh ta ho khan một tiếng rồi nói.

“Nếu thật sự là như vậy, nếu thật sự có người ép cô ấy làm chuyện gì đó.”

“Vậy thì tối sẽ giết sạch sẽ tất cả những người có quan hệ với đối phương.”

Sau khi Cao Phong im lặng trầm ngâm mấy giây, anh chậm rãi lên tiếng nói.

Giọng điệu lạnh băng tới cực điểm, giống như sông băng giáng từ trên trời xuống vậy, làm cho người ta không nhịn được mà có chút run rẩy.

Cho dù không nói tới tất cả những việc mà Cao Phong đã trải qua trước đó, chỉ nói về khoảng thời gian hai tháng này.

Anh đã san bằng nhà họ Đặng, tắm máu cả nhà nhà họ Đặng.

Anh đánh Tam giác Vàng, thu phục Cảnh Đông, vây quét Nam Cương.

Sau này lại chinh chiến Tây Vực, hoành hành một đường, trong khoảng thời gian này dưới tay Cao Phong có bao nhiêu mạng người thì chính bản thân anh cũng không đếm hết được.

Chiến đấu nhiều lần như vậy, dính máu tươi nhiều như vậy đã sớm làm cho trên người Cao Phong nhiễm phải hơi thở chết chóc lạnh như băng từ trong ra ngoài.

Giết một người là là tội phạm, giết mười ngàn người là kẻ mạnh.

Mà bây giờ không biết Cao Phong đã giết hết bao nhiêu ngàn người rồi.

Có thể tưởng tượng khí thế và hơi thở chết chóc mạnh mẽ trên người anh khủng bố đến mức nào.

Lúc này hơi thở chết chóc lạnh như băng tỏa ra từ trên người Cao Phong, giống như một thanh đao thép sắc bén, trong vòng ba mét đều sẽ bị chém trúng.

Không có ai dám hoài nghi lời nói của Cao Phong, ngay cả Long Tuấn Hạo cũng không dám.

Tới gần một phút đồng hồ sau, Cao Phong mới thở phào một hơi, cỗ hơi thở chết chóc khủng bố kia cũng chậm rãi thu lại.

“Cho dù kết quả có như thế nào đi nữa, tôi đều phải đi tìm cô ấy.”

“Cho nên, chờ sau khi dì Thảo rời đi, cậu hãy xử lý chuyện bên này đi, sau đó một mình tôi rời đi.”

Cao Phong chậm rãi mở miệng, nói ra quyết định của mình.

“Anh Phong! Anh thật sự muốn đi một mình sao?”

“Chuyện này không được! Anh ở Tây Vực bên này một mình cũng suýt chút nữa là chết ở đây luôn rồi!”

“Con mẹ nó vậy mà anh không nhớ kỹ có phải hay không? Không được, một mình anh thì không được!”

Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, từ đầu đến cuối anh ta không đồng ý suy nghĩ này của Cao Phong.

Mấy ngày nay, Long Tuấn Hạo cũng nghe Hoa Hồng nói một chút về chuyện của Cao Phong ở bên này.

Có bao nhiêu lần Cao Phong đều thiếu chút nữa là bị tàn phế.

Sau khi Long Tuấn Hạo biết việc này, anh ta lại vô cùng lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi