*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Em mới không thèm". Kim Tuyết Mai sửng sốt sau đó cong môi trả lời.
Khóe môi Cao Phong hiện lên ý cười, thú vị nhìn đám người Cao Hải Trì.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Cao Phong để Lâm Vạn Quân nói cho nhà họ Cao, muốn dùng sinh lễ uy hiếp Cao Phong này, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cao Phong hắn sẽ không bị bất kì ai uy hiếp, cho nên sính lễ này, bọn họ đưa hay không đưa đều được.
Cao Phong vốn tưởng rằng, bọn họ sẽ không đưa tới, không ngờ vẫn đến đây.
Xem ra, tình huống bên nhà họ Cao có chút phức tạp.
Ít nhất bây giờ Cao Phong có thể khẳng định một điều, nhà họ Cao lúc này, không phải giống như những gì Cao Nguyên Vĩ và những người khác nói.
Cho nên tạm thời bọn họ không dám, làm cho quan hệ với Cao Phong quá cứng rắn.
Có điều nhìn biểu hiện lần này của Cao Hải Trì, hắn ta chắc chắn sẽ không nói ra thân phận của Cao Phong trước mặt nhà họ Kỷ.
Tuy nhiên, chuyện này đối với Cao Phong cũng không quan trọng, cho nên hắn không lo lắng.
Hôm nay kế hoạch chính của Cao Phong là muốn cho mọi người biết, sính lễ hàng chục triệu của nhà họ Cao đến cùng là cho ai.
Để cho những dòng chính dòng phụ tự cho là đúng của nhà họ Kim nhận rõ cái gọi là hiện thực.
Lúc này bà cụ Kim cũng nhịn không được, bà bước tới hỏi: "Xin hỏi anh Cao, sinh lễ này rốt cuộc là của ai?.
Cao Hải Trì nhìn quanh hội trường, lúc nhìn thấy Cao Phong, khẽ gật đầu mơ hồ tỏ vẻ tôn kính.
Nếu không phải gia tộc bên kia nói hắn không được tiết lộ thân phận của Cao Phong, thì hiện tại hắn nhất định sẽ sợ hãi cúi đầu chào hỏi.
Cao Hải Trì nhìn quanh khắp phòng hỏi: "Xin hỏi, cô Kim Tuyết Mai là ai?.
Mặc dù trong lòng hắn đã đoán được, người ngồi bên cạnh Cao Phong nhất định là Kim Tuyết Mai, nhưng vì để tránh nhầm lẫn, vẫn cần xác nhận lại.
Đột nhiên nghe Cao Hải Trì nhắc đến Kim Tuyết Mai, mọi người đều sững sờ.
"Hả? Là tôi, có chuyện gì sao?" Kim Tuyết Mai cũng có hơi bất ngờ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc nhìn về bên này.
"Cô Kim Tuyết Mai, cuối cùng cũng tìm được cô".
"Được cậu chủ của chúng tôi ủy thác, sính lễ hai mươi tỷ này là đưa cho cô" Cao Hải Trì vội vàng cúi đầu chào Kim Tuyết Mai.
Đám người khắp phòng lập tức sững sờ.
Trái tim của rất nhiều người giống như vọt lên tận cổ họng.
Trên mặt mỗi người lúc trước cho dù là đang cười hay là biểu tình chờ mong, giờ phút này đều trong nháy mắt cứng đờ.
Bọn họ nghĩ tới sính lễ này, có thể đưa cho bất kỳ cô gái nào của nhà họ Kim, nhưng không ai nghĩ tới sính lễ là đưa cho Kim Tuyết Mai.
Dù sao, Kim Tuyết Mai đã kết hôn rồi, là phụ nữ đã có chồng!
Nhưng lúc này, Cao Hải Trì không hề có ý nói đùa, vẫn giữ tư thế cúi đầu, vẻ mặt thành kính, giọng điệu nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Mà giờ phút này, người kinh ngạc nhất thật sự là Kim Tuyết Mai.
Vừa rồi Cao Phong mới nói cho cô biết, sính lễ hai mươi tỷ này là tặng cho cô.
Cô cho rằng Cao Phong cố ý nói đùa để trêu chọc mình, còn nói mình không thèm.
Nhưng bây giờ, ngay cả Cao Hải Trì cũng nói như vậy, cô không biết bây giờ mình cảm thấy thế nào.
Quan trọng là, đây rốt cuộc là tình huống gì? cô thật sự không biết người nhà họ Cao ở Đà Nẵng.
Mà hai mắt Kiều Thu Vân thì lập tức tỏa ánh sáng, trái tim càng đập dữ dội.
"Cao..... Anh Cao, anh có nhầm lẫn gì không?" Tuyết Mai đã kết hôn rồi!" Bà cụ Kim trợn mắt hỏi.
Với kinh nghiệm sống gần như cả đời của mình, bà vẫn không hiểu được tình huống lúc này.
Sao một gia tộc giàu có và quyền quý như nhà họ Cao ở Đà Nẵng lại coi trọng một người phụ nữ đã có gia đình?
Dù Kim Tuyết Mai xinh đẹp như tiên nữ vượt qua Tây Thi Điều Thuyền, thì quyền quý như nhà họ Cao ở Đà Nẵng cũng sẽ không cưới một cô gái lấy chồng lần hai.
"Bà cụ Kim, tôi không nhầm! Cậu chủ Cao chính miệng nói sính lễ này là đưa có cô Kim Tuyết Mai". Cao Hải Trì nâng tay lên nói với mọi người.
Lần này, không còn ai hoài nghi.
Trước đó rất nhiều người cảm thấy nhất định là Cao Hải Trì nói sai, hoặc do mình nghe lầm.
Nhưng lúc này, Cao Hải Trì nói lại lần nữa, bọn họ sao có thể không tin cho được?.
"Không thể! Không thể nào!" Mặt Kim Ngọc Dung lập tức đỏ bừng, cảm xúc vô cùng kích động, hét ầm lên như một con mèo hoang bị dẫm phải đuôi.
Tiếng hét của Kim Ngọc Dung vang vọng toàn bộ khu nhà của nhà họ Kim, tiếng thét xen lẫn không cam lòng và tức giận.
Kim Hồng Vũ và Kim Hùng Sơn ngồi thụp xuống ghế, trong lòng cực kì chấn động.
Vốn cho rằng có quan hệ tốt với Kim Ngọc Dung thì có thể lợi dụng thân phận cô chủ Cao của Kim Ngọc Dung, trợ giúp bọn họ nắm giữ nhà họ Kim.
Nhưng hiện tại xem ra, tất cả mọi thứ đều trở thành mơ tưởng.
Cô chủ Cao, lại là người khác.
Cái sính lễ này đưa cho ai cũng được, nhưng tại sao lại đưa cho đối thử của bọn họ - Kim Tuyết Mai?
Về phần những người khác của nhà họ Kim, lúc này đang cứng họng, không nói được lời nào, mà bọn họ cũng không biết nên nói gì.
"Cô Kim Tuyết Vũ, bà cụ Kim, sính lễ đã đưa đến, chúng tôi rời đi trước".
Cao Hải Trì nói xong câu đó lập tức xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Kim Ngọc Dung đột nhiên quay đầu lại hét lên với đám người Cao Hải Trì.
Cao Hải Trì khẽ nhíu mày, không để ý đến ý định của Kim Ngọc Dung, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng lúc này Kim Ngọc Dung giống như phát, đột nhiên chạy đến đóng sập cửa nhà họ Kim rồi quay lại trừng mắt với đám người Cao Hå Trì.
"Cô Kim Ngọc Dung, cô đang làm gì vậy?.
"Cô phải hiểu rằng, không ai có thể giam giữ được người nhà họ Cao ở Đà Nẵng chúng tôi! Ít nhất, nhà họ Kim của cô không có khả năng này" Cao Hải Trì chậm rãi nói.
Lời đe dọa này của Cao Hải Trì khiến cho đám người bị dọa run lên.