RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4472

“Vội gì chứ.”

“Bây giờ cậu với Tông Trạch đã có thể gánh vác được một ít rồi, tôi cũng yên tâm.”

“Khoảng thời gian tôi rời đi này, Cảnh Đông có Mạnh Tuấn Phi, Nam Cương có Thập Tam Thái Bảo, Tam Giác Vàng có Tông Trạch, Tây Vực có cậu.”

“Mấy người các cậu giúp đỡ lẫn nhau, chi viện cho nhau, không ai dám động vào các cậu đâu.”

“Còn phía bên nước Mỹ cũng chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, đừng để ý đến bọn họ.”

“Nếu bọn họ bắt đầu manh động ra tay thì cứ tìm thư ký Trương giải quyết bọn họ.”

“Tôi không thể lãng phí thời gian ở đây được nữa, tôi phải nhanh đi đây.”

Cao Phong khoát tay áo, dùng vài ba câu giải quyết thế cục bên này cho rõ ràng.

Từ hoàn cảnh trước mắt có thể thấy thế cục Tây Vực đã được làm sáng tỏ.

Mà không chỉ có phía bên Tây Vực, mà tất cả những phạm vi nằm dưới thế lực của Cao Phong đều khá yên ổn.

Dù là bên trong hay bên ngoài đều có binh lính đóng quân, còn có các tướng lớn trấn thủ, tất nhiên Cao Phong có thể yên tâm làm chuyện của chính mình.

“Nhưng chẳng biết vì sao mà đờ mờ nó, tôi vẫn hơi sợ.”

“Lỡ may nước Mỹ nổi điên lên thì phải làm sao đây, anh không có mặt sao tôi biết đường xử lý!”

Hầu kết Long Tuấn Hạo lên xuống hai lần, gãi đầu nói.

“Sao trước đây khi cậu thành lập quân phiệt Thiên Long thì không hoảng sợ vậy đi?”

“Khi đó cậu làm sao, giờ cứ làm thế là được rồi.”

Cao Phong vừa nói vừa bước vào trong phòng, chuẩn bị thu dọn ít đồ.

“Cái đó không giống bây giờ!”

“Khi đó tôi vẫn còn trẻ, tuổi trẻ hăng máu, không sợ trời không sợ đất.”

“Đi với anh lâu vậy rồi, tôi đã sinh ra tính ỷ lại anh với Tông Trạch, tôi không biết phải xử lý sao mới được.”

Khuôn mặt Long Tuấn Hạo đỏ lên, cảm thấy không còn chút sức nào nữa.

“Nếu không ổn cậu cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ điều khiển cậu chỉ huy.”

“Nếu tình huống khác thường, cậu cứ báo cho tôi là được rồi.”

Cao Phong nở nụ cười, sau đó khoát tay nói.

Cái tên nhát gan Long Tuấn Hạo này cũng đã từng là một đại ca hô mưa gọi gió một phương của Tam Giác Vàng.

Không sợ trời không sợ đất, không thèm nhiều lời xông vào làm luôn, khơi dậy vô số trận gió tanh mưa máu ở vùng Tam Giác Vàng.

Nhưng mà bây giờ, theo sự mài mòn của thời gian, Long Tuấn Hạo như đã bị mài đi các cạnh sắc nhọn.

“Tuấn Hạo, bây giờ cậu nghĩ được như vậy, chứng tỏ cậu đã trưởng thành rồi.”

“Chúng ta nên thoát khỏi cuộc sống cứ chém chém giết giết kia đi, quay về hiện tại, các cậu đã có thể thoát ra được rồi.”

“Thế cục bên này đã ổn định, chuyện tìm kiếm Tuyết Mai cứ để tôi làm là được rồi, cậu với Tông Trạch quản chuyện bên này cho tốt, sau đó có thể quay về Việt Nam.”

Cao Phong nhanh chóng đổi một bộ quần áo, sau đó bàn giao cho Long Tuấn Hạo.

“Cái này… Được!”

Long Tuấn Hạo nghiến răng một phen, cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu.

“Đi đi, lớn tướng cả rồi, đừng lằng nhằng nữa.”

Cao Phong nâng tay đấm Long Tuấn Hạo một cái, cười mắng.

“Không phải đâu, anh Phong, tôi vẫn cảm thấy nước Mỹ không phải chỉ đang phô trương thanh thế.”

“Anh bảo bọn họ không có cớ, thế trước đây khi John dẫn theo mấy quân đoàn lính quốc gia, nhằm vào chúng ta ở Nam Cương.”

“Sau đó bị chúng ta giết nhiều người như vậy, anh nói có binh lính nước Mỹ không?”

“Nếu nước Mỹ lấy chuyện này làm cái cớ, vậy chúng ta cũng không thể phản bác được!”

Long Tuấn Hạo suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không yên tâm.

“Bọn chúng dám!”

“Chuyện ở Nam Cương kia, bọn họ chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là ngậm đắng nuốt cay.”

“Chúng ta đối đầu với bọn cướp Nam Cương, John phái binh đến lặng lẽ chi viện, như vậy nghĩa là gì?”

“Nếu để lộ chuyện này thì không cần Việt Nam ra tay, cũng sẽ có hiệp hội xử bọn họ, cho nên cậu đừng lo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi