Chương 4483
“Chúng tôi không chỉ không nịnh nọt các anh, mà tôi còn đợi cơ hội một cước san bằng chỗ này của các anh.”
Lúc Cao Phong nói câu này, trên gương mặt anh nở một nụ cười thâm trầm sâu xa.
Joss và những người khác, bao gồm cả người trung niên đều chấn động.
Cao Phong quả thực quá ngông cuồng!
Nếu như câu này của anh bị người khác nghe thấy thì có khi anh không bước ra nổi đất Hoa Kỳ nữa rồi!
“Khụ, anh Phong, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi qua thôi.”
“Ngài Jason đã đợi anh rất lâu rồi.”
Người trung niên họ một tiếng, bước lên trước nói.
Cao Phong gật đầu, khóa xe lại rồi dẫn Hoa Hồng xuống xe.
Chiếc xe bán tải vô cùng chói mắt chắn giữa đường.
“Anh Phong, xe của anh, xe của anh…”
Joss vội vàng chạy lên trước, mỉm cười khổ não nhìn Cao Phong.
“Vốn dĩ tôi muốn vào bãi đỗ xe nhưng các anh không cho vào.”
“Vậy thì cứ đỗ ở đó đi.”
Cao Phong nói xong thì đi thẳng về phía trước.
“Anh! Ai bảo anh ngăn không cho anh Phong vào bãi đỗ xe hả?”
Một bụng tức của Joss không biết phát tiết đi đâu, anh ta quay lại tát cho bảo vệ mấy cái.
Rất nhanh sau đó, mặt tên bảo an sưng vù lên.
Hai khuôn mặt sưng đỏ đối diện nhau, hình ảnh đó khiến người ta có cảm giác vui vẻ.
“Anh Phong, vốn dĩ tôi đợi anh ở cửa.”
“Không ngờ bọn họ lại không để anh vào bãi đỗ xe.”
Người trung niên đi cạnh Cao Phong, áy náy nói.
“Không sao hết.”
Cao Phong khẽ phất tay, không muốn nói nhiều.
Người trung niên cũng không nói gì nữa, dù sao ông ta cũng không quen thân với Cao Phong.
…
Bên trong sân golf của sơn trang Lôi Nhã.
Diện tích cực lớn, một thảm cỏ xanh rờn.
Lý Khải Kiệt mặc bộ đồ thoải mái, đội một cái mũ, đang vung gậy không ngừng.
Nữ trợ lý bên cạnh đang xếp bóng cho ông ta.
“Ngài Jason, ngài không cần đợi nữa, công ty vẫn còn rất nhiều chuyện cần ngài xử lý đó.”
Nữ trợ lý đặt một quả bóng cao lên giá đỡ, lắc đầu nói.
“Tại sao lại không đợi nữa?”
“Nếu như anh Phong tới đây mà không gặp được tôi thì không thích hợp cho lắm.”
Lý Khải Kiệt bật cười, sau đó vung gậy đánh với một tư thế vô cùng tiêu chuẩn.
Bóng bay lên, nhưng không rơi vào lỗ.
“Ngài Jason, ngài biết anh ấy sẽ không tới.”
“Chỉ cần là người bình thường thì sẽ không tới.”
Nữ trợ lý chậm rãi lắc đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Đúng vậy!” Lý Khải Kiệt cười: “Chỉ cần là người bình thường thì sẽ không tới.”
“Nhưng mà, cậu ấy là người bình thường sao?”
“Thật ra, tôi cũng tin tưởng vào tình bạn giữa chúng tôi.”
Lý Khải Kiệt lắc đầu, lại vung gậy lên lần nữa.
“Ngài Jason, làm thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Trái lại, tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ không tới…”
Nữ trợ lý còn chưa nói hết câu đã ngậm miệng lại, giây tiếp theo lại trợn to mắt lên.
Bởi vì cô ta nhìn thấy cách đó không xa, Cao Phong và một cô gái đang dần dần đi đến gần theo sự chỉ dẫn của người trung niên.
“Ôi! Anh ấy, anh ấy đến thật rồi sao?”
Nữ trợ lý trợn tròn mắt lên, vô cùng ngạc nhiên.