Chương 4489
Ánh mắt Cao Phong hơi nheo lại, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.
Những người này đều là những tên lính đánh thuê nghiệp dư trong trấn. Hôm qua, lúc nhóm người Cao Phong trò chuyện với nhau cũng là bàn tính xem có nên khiến những người này phải khuất phục hay không.
Thế nhưng không ngờ bên phía Cao Phong vẫn còn chưa ra tay thì bọn họ đã tới khiêu khích khối tập đoàn Phong Hạo.
Những chuyện thế này thật sự có chút buồn cười.
“Chỉ với một mình cậu mà cũng muốn giữ chân cả nhóm bọn họ sao?”
“Đã đến lúc nào rồi mà còn ăn nói mạnh miệng như thế chứ?”
“Tôi đoán chừng cậu ta chẳng trụ nổi mấy phút đâu, cứ để cậu ta ngạo mạn như thế sao?”
“Ha ha ha! Đúng là buồn cười, một lát nữa các người cũng đừng có kêu cha gọi mẹ đấy nhé!”
Sau khi Cao Phong nói xong câu này thì nhanh chóng bước ra thế nhưng lại nghe thấy một trận cười to su lưng.
Vô số người có mặt ở đó đều nhếch miệng, khuôn mặt lộ vẻ giễu cợt nhìn về phía Cao Phong!
Tựa như ở trong mắt bọn họ, Cao Phong giống như một con khỉ đang làm trò cười trong vườn thú vậy.
“Mẹ kiếp! Tại sao tôi lại cảm thấy mấy người này giống như người điên thế nào?”
Long Tuấn Hạo bị nụ cười chế giễu của những người kia làm cho tức giận, nhanh chóng lên tiếng.
“Xem ra chắc hẳn là bọn họ đã tiếp xúc với bên phía Hoa Kỳ.”
Cao Phong híp mắt, khi nghe thấy những lời nói của đối phương thì cuối cùng Cao Phong cũng có thể xác nhận được phỏng đoán trong lòng mình.
Những đoàn lính đánh thuê nghiệp dư này chắc chắn là đã ký kết một hiệp ước gì đó với nước Hoa Kỳ rồi.
Một là tiền tài hai là lợi ích.
Vì thế bọn họ đang chuẩn bị cấu kết với nhau để nhằm vào Cao Phong.
“Nếu bọn họ liên lạc với bên phía Hoa Kỳ thì sao đây? Hoa Kỳ có thể vì bọn họ mà cử quân đội sang bên này không chứ?”
Hoa Hồng khẽ cau mày, cảm thấy có chút khó hiểu lên tiếng hỏi.
Thế nhưng bây giờ Cao Phong vẫn không nghĩ ra lý do vì sao nước Hoa Kỳ lại phải làm như thế.
Chẳng những bọn họ muốn tìm lý do mà còn muốn tìm một người để người khác không có cách nào phản bác lại được, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận mà điều binh tới.
Nếu tùy tiện điều binh tới thì Việt Nam và liên hợp hội sẽ tuyệt đối không ngồi yên để Hoa Kỳ muốn làm gì thì làm.
Vì thế cho dù những đoàn lính đánh thuê này có kí kết hiệp ước gì với Hoa Kỳ thì Hoa Kỳ cũng sẽ không điều binh tới đây để chi viện cho bọ họ đâu.
Vì thế hơn mười ngàn người trong nhóm họ lúc này chẳng phải là sẽ trở thành những con chốt thí không có ý nghĩa gì sao?
Cao Phong luôn cảm thấy dường như anh đã bỏ qua điều gì đó.
Thế nhưng lúc này anh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Ha ha ha, không nói gì cả sao? Sợ rồi à?”
“Tôi còn tưởng rằng khối tập đoàn Phong Hạo mạnh thế nào chứ, chỉ mới hai câu đã hù dọa được các người rồi sao?”
“Tôi nghĩ các người chẳng làm được gì đâu. Chỉ biết ngạo mạn là giỏi thôi!”
“Chúng tôi có hơn mười ngàn người đấy! Thế nào, muốn đánh chúng tôi sao?”
Những đoàn lính đánh thuê kia thấy nhóm người Cao Phong không nói tiếng nào thì bắt đầu cười to.
Trong lời nói của bọn họ còn cố tình dùng những câu nói sỉ nhục đám người Cao Phong.
“Mấy tên Việt Nam đang đứng trước mặt chúng tôi, các người mau cút nhanh đi!”
“Mấy tên vô dụng như các người mà cũng dám tới thánh địa Tây Vực của chúng tôi gây sự không? Còn muốn làm bá chủ nữa cơ đấy!”
“Thế tôi hỏi cậu một câu nhé, vị trí bá chủ này, cậu ngồi có cảm thấy ấm áp không?”
“Xin lỗi chứ cho dù cậu có thấy ấm áp hay không thì tôi cũng nói cho cậu biết một điều rằng cậu không đủ tư cách để ngồi vào vị trí này đâu. Ha ha ha!”
Những đoàn lính đánh thuê này càng nói càng quá đáng, càng nói thì sự giễu cợt trong lời nói càng nhiều hơn.
“Thứ chết tiệt! Vô dụng! Thứ hèn nhát!”
Những tên lính đánh thuê này càng nói càng quá đáng.