*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng đến cùng Cao Hải Trì chỉ là một người làm mà thôi, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của nhà họ Cao mà làm việc.
Lệnh của nhà họ Cao, không thể làm trái!
Cao Hải Trì nhìn gương mặt lạnh nhạt của Cao Phong kia thì rất cảm khái, dường như anh đã quen thuộc khi đối mặt với mọi trào phúng xem thường rồi.
Tâm tính trầm ổn, kiên cố.
Xem ra nhà họ Cao có người nối nghiệp rồi!
Cao Hải Trì thật sự là không muốn đợi tiếp nữa, bởi vì ông ấy sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nhận nhau với Cao Phong.
Thế là vội vàng bước ra một bước rồi nói: "Cô Kim Tuyết Mai đây và chồng có tình cảm tốt quá nhỉ, khiến Cao Hải Trì tôi đây rất khâm phục."
"Tôi sẽ về nói với cậu Cao, chắc chắn cậu Cao sẽ hiểu cho tình cảm chân thành tha thiết giữa hai người."
"Tôi về trước."
"Ông Cao đừng vội, đừng vội!" Kiều Thu Vân vội vàng tiến lên.
Nhưng Cao Hải Trì không hề quay người lại mà vội vàng quay đầu đi, đổi.
nhưng khi đi tới trước tiền lễ hỏi 2 tỷ kia thì dừng bước.
Lễ hỏi này là nhà họ Cao muốn tặng, bây giờ lấy trở về thì có phải là không thích hợp cho lắm hay không?
Dù sao mệnh lệnh của ông ấy chính là phải đem lễ hỏi tới nhà họ Kim.
"Lễ hỏi này thì cô Kim Tuyết Mai cứ giữ trước đi! Nếu có một ngày cô đổi ý thì có thể gọi cho điện thoại phía trên, trong này có số điện thoại tư nhân của cậu Cao."
Cao Hải Trì do dự một chút rồi vẫn chỉ vào hai mươi cái vali chưa đầy tiền giấy kia và nói.
"Mời ông Cao mang về đi! Chuyện này tôi sẽ không bao giờ đổi ý." Giọng nói của Kim Tuyết Mai vô cùng chắc chắn.
"Điều này..." Cao Hải Trì có hơi do dự, ông ấy vô thức đưa mắt về phía Cao Phong.
"Mang về đi." Cao Phong suy nghĩ một chút rồi khoát tay nói.
"Mẹ mày, mày nghĩ mày là ai mà còn muốn ra lệnh cho người nhà họ Cao? Mày chính là..."
Kim Hồng Vũ còn chưa nói hết câu thì lại thấy Cao Hải Trì chắp tay vội thưa: "Vâng, vậy tôi mang đi ngay."
Đám người nhà họ Kim lại ngẩn ra, lời của Cao Phong có tác dụng đến thế ư.
Động tác này của Cao Hải Trì chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi, đợi đến khi ông ấy nhận ra được thì cũng đã muộn rồi.
"Khục khục..." Cao Hải Trì ho khan một cái rồi vội vàng sai người cầm lấy vali, rời khỏi nhà họ Kim.
Đám người Cao Hải Trì tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, người nhà họ Kim thấy bọn họ ngồi lên một đội xe rồi trực tiếp rời khỏi nơi này.
Bà cụ Kim, Kiều Thu Vân cùng rất nhiều người nhà họ Kim đều đang chảy máu trong lòng!
Nếu có thể leo lên được nhà họ Cao Đà Nẵng thì chỉ cần họ ra tay một chút thôi cũng sẽ giúp nhà họ Kim trở thành dòng họ bậc cao ở Hà Nội.
Nhưng ngay bây giờ thì cơ hội này đã bị tự tay Kim Tuyết Mai đưa đi.
Đương nhiên là nguyên nhân lớn nhất vẫn bởi vì thẳng Cao Phong chó má này!
Nó mới chính là sự cản trở lớn nhất.
Lúc này, thậm chí có nhiều người nhà họ Kim còn nghĩ tới chuyện tại sao Cao Phong không đi chết đi?
"Tuyết Mai, cháu có biết không, cho dù cháu có cố gắng cho công ty mười năm thì cũng chẳng sánh được với một câu nói của nhà họ Cao?"
"Cháu luôn miệng bảo là nỗ lực vì tâm huyết của ông nội cháu, nhưng cháu lại từ bỏ cơ hội để nhà họ Kim ta lên như diều gặp gió, cháu làm bà quá thất vọng!" Bà cụ Kim chỉ tay vào mặt Kim Tuyết Mai rồi nói.
Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng rồi trả lời: "Nếu như ông nội còn sống thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của cháu."
"Cháu..." Bà cụ Kim nghẹn lời, sau đó quay người rời đi.
Bà ta vừa đi vừa nói: "Cao Hải Trì nói cháu có thể suy nghĩ lại, suy nghĩ cho kỹ đi."
"Ha ha, đồ đần, đúng là cả nhà đều là đồ đần." Kim Ngọc Dung cười lạnh.
Thật ra kết quả này để cho cô ta rất hài lòng, thứ cô ta không có thì tất nhiên Kim Tuyết Mai đừng hòng có.
"Đi! Về nhà với mẹ!" Kiều Thu Vân đột nhiên tiến lên rồi nhìn chằm chằm Cao Phong với vẻ tức giận, sau đó bà ấy kéo Kim Tuyết Mai rời khỏi đại viện.
Bữa tiệc cũng tan ra trong không vui vì chuyện này, đám người nhao nhao đi về.
Chờ khi mọi người đi về hết thì Kim Ngọc Dung lại lần nữa đi tìm Kim Hồng Vũ.
Nhưng lúc này, thái độ mà Kim Hồng Vũ đối đãi với Kim Ngọc Dung đã không còn nhiệt tình như trước.
"Kim Ngọc Dung, cô có việc gì thì nói nhanh lên! Lát nữa tôi còn có chuyện." Kim Hồng Vũ khẽ nhíu mày.
"Anh có ý gì đây hả Kim Hồng Vũ, anh cho rằng tôi không thể làm mợ chủ nhà họ Cao nên giở cái thái độ này ra chứ gì?" Kim Ngọc Dung cười lạnh một tiếng.
Kim Hồng Vũ lườm Kim Ngọc Dung một chút rồi cũng không nhịn được mà cười lạnh.
Trên mặt cô ta còn hai dấu bạt tai in hằn, tới giờ vẫn còn chưa tiêu sưng.
Phỏng chừng cả đời này của Kim Ngọc Dung cũng đừng nghĩ tới chuyện làm mợ chủ nhà họ Cao.
Lúc trước cô ta nói như thật vậy, đã thế mình còn tin, Kim Hồng Vũ cảm thấy mình chính là một thằng ngốc.
"Không phải cô bảo muốn nói ra chuyện Kim Tuyết Mai cấu kết với bất động sản Phong Mai trước mặt mọi người nhà họ Kim trong bữa tiệc hôm nay, để cho cô ta thân bại danh liệt ư?" Kim Hồng Vũ liếc Kim Ngọc Dung một cái rồi nói.
Kim Ngọc Dung nghe thế thì sững sờ, đúng là cô ta quên mất chuyện này.
Dù sao thì cũng chẳng ai nghĩ tới việc nhà họ Cao sẽ đột nhiên đưa lễ hỏi tới, lại còn bảo là cho Kim Tuyết Mai.
Trong lòng đang khiếp sợ thì làm sao Kim Ngọc Dung nhớ được chuyện này nữa chứ.
"Bớt nói mấy lời vô dụng nữa, những chuyện này tôi tự có sắp xếp!"
"Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, anh không phát hiện ra cái gì sai trái à?" Kim Ngọc Dung bĩu môi một chút.
"Cái gì sai trái? Phát hiện ra lời nói dối của cô à?" Kim Hồng Vũ nở một nụ cười giễu cợt.
Kim Ngọc Dung cắn răng nhìn Kim Hồng Vũ nói: "Kim Hồng Vũ, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh, nếu anh cứ như thế này nữa thì tôi đi đây! Sau này anh đừng có hối hận."
Kim Hồng Vũ sững sờ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, bây giờ anh ta vẫn chưa dám làm mích lòng Kim Ngọc Dung, bởi cô ta là một người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
"Đừng nóng, là lạ ở chỗ nào, cô nói xem?" Kim Hồng Vũ ho khan một tiếng rồi hỏi.
"Chẳng lẽ anh không có phát hiện ra biểu hiện của Cao Hải Trì kia không đúng sao?" Kim Ngọc Dung rất tự tin, cô ra tự cho mình hiểu hết tất cả.
"Điều này..." Kim Hồng Vũ suy nghĩ một chút, anh ta vẫn chưa hiểu được ý của Kim Ngọc Dung.
Kim Ngọc Dung thấy Kim Hồng Vũ vẫn chưa hiểu thì cười lạnh rồi nói: