Chương 4515
Cao Phong khẽ cau mày, đưa tay xoa nhè nhẹ thái dương.
“Rốt cuộc Jack này có ý gì?”
“Anh ta thực sự muốn vứt bỏ đoàn lính đánh thuê lẻ tẻ này!”
“Tôi luôn cảm thấy là dường như anh ta đang cố tình bắt giữ những người kia lại, giống như để cho chúng ta giết chết bọn họ.”
Long Tuấn Hạo gãi gãi gáy, rất khó hiểu, nói.
“Đúng vậy đấy.”
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu những gì Jack và Cao Phong nói đều là sự thật, anh ta làm như vậy chính là đang đền đáp công ơn năm đó của ông lão Cao.
Nhưng mấu chốt của vấn đề lúc này là rốt cuộc Jack có đáng để tin tưởng hay không.
Nhỡ đâu, đây là một kế hoạch khác của Hoa Kỳ thì sao?
Họ không dám tùy tiện phát động chiến tranh, vậy nên, họ có dùng đến loại mưu kế này không?
Cao Phong không thể không cân nhắc, xem xét đến khả năng này.
“Cậu đi làm việc trước đi, tôi sẽ gọi điện cho Ông Lâm đã.”
Cao Phong suy nghĩ một hồi, sau đó nói với Long Tuấn Hạo.
“Được rồi!”
Long Tuấn Hạo không ở lại nữa, xoay người bước ra ngoài.
Cao Phong nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, tìm số của Lâm Vạn Quân rồi bấm gọi.
Nếu hồi đó ông lão Cao có chút gốc gác nào với cha của Jack, thì Lâm Vạn Quân, với tư cách là sĩ quan phụ tá của ông nội Cao, chắc là sẽ hiểu rõ tình hình.
“Xin chào, cậu Phong sao?”
Điện thoại được kết nối, giọng nói của Lâm Vạn Quân vang lên.
“Là tôi, ông đã gặp dì Thảo chưa?”
Cao Phong gật đầu, sau đó hỏi.
“Đã gặp rồi, chúng tôi đang trên đường về rồi.”
“Nhưng có điều, bà ấy ở xe phía sau, cậu Phong có chuyện muốn tìm bà ấy sao?”
Lâm Vạn Quân đáp lại, và sau đó chủ động hỏi.
“Không, tôi không tìm bà ấy, gặp được là được rồi.”
“Ông Lâm, ông hãy đích thân đưa bà ấy tới vùng biển của nhà họ Cao. Nhất định phải thu xếp thật tốt cuộc sống của bà ấy.”
Giọng điệu của Cao Phong rất nghiêm túc, dặn dò Lâm Vạn Quân.
“Yên tâm đi! Có ơn tất báo, lão già này biết mà.”
“Trong mắt cô ấy có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chúng ta tuyệt đối không bao giờ được phép quên mất công ơn này.”
Tính cách của Lâm Vạn Quân cũng là trọng tình trọng nghĩa, cho nên tất nhiên ông ấy sẽ ủng hộ quyết định của Cao Phong.
“Chỉ có điều, cậu Phong à, tôi luôn cảm thấy ánh mắt Trần Anh Thảo nhìn tôi, có cái gì đó không đúng lắm?”
“Tôi đã cao tuổi như vậy, tại sao khi bà ấy nhìn thấy tôi lại còn đỏ mặt? Lão già tôi thật sự không hiểu nổi.”
Nghe Lâm Vạn Quân nói như vậy, lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, Cao Phong nở một nụ cười thật lòng.
Chuyện này do một tay anh lo liệu, bây giờ anh lại cảm thấy rất buồn cười.
Thật sự cũng gây khó dễ cho lão già Lâm Vạn Quân này, cả đời người chưa từng trải qua mối quan hệ tình cảm nam nữ nào.
Loại chuyện này chắc chắn là khó khăn đối với ông ấy.
“Ông Lâm, ông không biết sao?”
“Dì Thảo vẫn luôn luôn nhớ nhung ông mãi chẳng thể nào quên.”
“Đã qua nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa quên ông, đoán không chừng bây giờ bà ấy gặp ông, trong lòng cũng có chút ngại ngùng và phấn khích đấy chứ.”
Giọng điệu của Cao Phong nghe có vẻ cũng đàng hoàng, trịnh trọng.
Chuyện này, Cao Phong nhất định phải tác hợp thành công cho hai người họ.
“Cái gì cơ?”
Lâm Vạn Quân sững sờ trong giây lát.