Chương 4609
“Anh Vũ cứ ngồi kia đi!”
“Tao, mẹ nó hôm nay chính là muốn nói với mày, tao hỏi một lần cuối cùng, mày có đi hay không?”
Trạch Dương hừ lạnh một tiếng, hỏi người thanh niên.
Nhưng mà cậu ta vẫn cố chấp nhắm mắt nghỉ ngơi, tư thế không thay đổi, không nói gì, cũng không có mở mắt.
“Mày không biết tốt xấu như thế à?”
Trạch Dương hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên nắm tay thành nắm đấm, vung tay về phía thanh niên.
Nắm đấm uy lực giống như chùy đá , bỗng nhiên nện xuống.
Lúc này đôi mắt cậu ta cũng không mở, sợ là không có thời gian tránh né một quyền này của Trạch Dương.
“Rầm!”
Một tiếng động nặng nề, nháy mắt vang vọng đến bên tai mọi người .
Mọi người đều theo bản năng theo âm thanh truyền đến mà nhìn rõ mọi việc xảy ra ở bên này.
Nhưng khi đã thấy rõ ràng một màn ở giữa sân kia, tất cả mọi người bỗng nhiên đều hét lên kinh ngạc.
Vừa rồi tất cả mọi người nghĩ một đấm này của Trạch Dương nhất định sẽ trực tiếp biến khuôn mặt của người kia thành dáng vẻ hoa đào nở.
Nhưng mà cũng không phải.
Chỉ thấy lúc này Trạch Dương, tay ôm lấy bụng, hàm răng cắn chặt, giống như đang chịu đựng đau đớn thật lớn.
Toàn bộ đều liên tưởng tình cảnh này anh ta như con tôm đang co cơ lại, trên mặt mồ hôi càng nháy mắt càng chảy ra.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, khi nắm đấm của Trạch Dương Sắp nện vào người thanh niên, thanh niên bỗng nhiên lại mở mắt.
Sau đó không đợi Trạch Dương kịp phản ứng lại, cậu ta nhanh như tia chớp giơ ra bàn tay, bỗng nhiên năm ngón tay nắm thành quyền, một quyền dũng mãnh đập mạnh vào bụng của Trạch Dương.
Trạch Dương tại chỗ bị nện đến mức lục phủ ngũ tạng đau nhức, càng có một loại cảm giác đau sốc hông.
Rất nhiều người ở giữa sân cũng kinh ngạc đến há hốc mồm.
Rốt cuộc lực chiến đấu của Trạch Dương đến đâu, bọn họ cũng đã từng tận mắt chứng kiến.
Đám người Trạch Dương ngày ấy vừa đến đây, hơn hai mươi người cứng rắn đánh tám mươi người, cuối cùng còn không rơi thế bất lợi lúc nào.
Đặc biệt là Trạch Dương, sức chiến đấu cực kỳ mạnh, một người chiến mười người đều không có vấn đề.
Nhưng mà sức chiến đấu khủng bố như Trạch Dương, lúc này trong tay thanh niên này lại chỉ bại trong vòng một chiêu?
Việc này thật sự là làm người vô cùng khiếp sợ.
“Phù phù!”
Thêm một tiếng vang chấn động, Trạch Dương ngồi chồm hổm dưới đất, sắc mặt như cũ vàng như nến.
Tốc độ của thanh niên này thật sự là quá nhanh, sức chiến đấu cũng rất lớn.
“Tôi nói rồi, nước sông không phạm nước giếng.”
“Các người nếu không thức thời, ngay cả cơ hội hối hận tôi cũng sẽ không cho các người.”
“Đừng tưởng rằng, đại ca ngồi ở phòng giam này là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Tôi muốn cho ai làm đại ca, thì người đó mới có thể làm.”
“Tôi nếu không muốn, các người ai cũng không làm được!”
Người thanh niên chậm rãi mở miệng, một lời nói ra đều vô cùng ngông cuồng.
Mà lúc người thanh niên này nói chuyện, đôi mắt thế mà lại nhìn vào Cao Vũ.
Sâu trong mắt hiện lên một tia trêu tức.
“Ha ha.”
“Rất thú vị.”
Cao Vũ nhẹ nhàng cười, sự tò mò trong lòng anh đối với người này càng thêm ba phần.
Ngày hôm nay anh thật đúng là muốn hiểu rõ rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào.
Nói không chừng, có thể thông qua người này, hiểu rõ hơn mọi chuyện của tổ chức võ sĩ phía tây Tây Vực.
Thậm chí thông qua cậu ta, tiếp xúc với phía trên của Tổ chức võ sĩ phía tây Tây Vực cũng không phải không có khả năng.
“Tao khinh! Mẹ nó mày đúng là trâu bò!”