RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4622

Hôm sau.

Trong một khu của khu phía Nam.

“Tới giờ cơm rồi!”

“Hôm nay nhà ăn có ít nhân viên làm việc, chúng ta sang khu khác ăn cơm.”

“Nói cho các người biết, đều ngoan ngoãn lại cho ta! Không được cố ý gây xích mích.”

Sáng sớm, Toss cầm gậy điện trong tay và hét lên bên trong lối đi.

“Cơ hội đến rồi!”

Cao Phong đột nhiên đứng lên, thần sắc có chút chờ mong.

Đám người Trạch Dương cũng vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng có thể tiếp xúc với bọn Long Tuấn Hạo rồi.

Mọi người rất nhanh đi ra khỏi phòng giam, sau đó cùng nhau xếp hàng đi về phía nhà ăn.

Mà lúc này trong phòng ăn, người của khu phía Đông đã sớm tới nơi này.

“Mấy tên Việt Nam rác rưởi kia, mau đi nấu cơm đi, sửng sốt làm gì đấy?

Người thanh niên là đại ca trong phòng giam của Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng nói.

“Hửm, còn ở đó ngẩn người làm cái gì đấy? Không biết mình là ai sao?”

“Mau đi ăn đi! Nhớ đem bữa ăn đến trước mặt các đại ca, hiểu chưa?”

“Mau lên một chút! Đồ phế vật!”

Thanh niên nói chuyện, tất cả mọi người trong phòng giam đều lớn tiếng quát lớn với hơn hai mươi người Long Tuấn Hạo.

“Mẹ nó chứ.”

“Tao có cần đút cho mày không?”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, vẫn không có bất kỳ ý chịu thua nào.

“Ha ha, bị đánh còn chưa đủ sao?”

Thanh niên cười lạnh một tiếng, chậm rãi buông lỏng cổ áo.

“Có giỏi mày chỉnh chết tao.”

Long Tuấn Hạo xoa xoa hai má, nhìn thanh niên cắn răng nói.

“Vậy hôm nay tôi, còn muốn chỉnh chết anh!”

Thanh niên lập tức đứng dậy, một cước đạp về phía Long Tuấn Hạo.

“Mẹ kiếp!”

Long Tuấn Hạo mặc dù biết rõ mình đánh không lại hắn, vẫn xoay người xách một cái ghế, đập về phía thanh niên.

“Bang!”

Nhưng mà, tốc độ của hắn chung quy không nhanh như thanh niên.

Bị thanh niên một cước đá vào ngực, sau đó bị đẩy lùi về phía sau.

“Mẹ! Đánh cái tên đó đi! ”

Hơn hai mươi binh sĩ Phong Hạo, một chút cũng không sợ, cùng nhau xông lên.

“Ha ha, bắt đầu từ hôm nay, tôi để cho các người bị đánh, so với ăn cơm còn nhiều hơn!”

Thanh niên cười lạnh liên tục, sau đó lại một mình độc chiến hai mươi người Long Tuấn Hạo, bắt đầu đơn phương ngược đãi.

Binh sĩ Phong Hạo trong các phòng giam khác xung quanh đều nhìn thấy lửa giận tăng vọt, nhịn không được liền cắn răng đi lên.

Nhưng cuối cùng vẫn bị người bên cạnh kéo lại.

Trước đây bọn họ còn không biết, tình cảnh của Cao Phong như thế nào, cũng không biết kế hoạch của Cao Phong đến bước nào.

Căn bản không dám, tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.

Vì vậy, chỉ có thể chịu đựng!

“Mẹ!”

Rất nhiều người trong lòng tức giận mắng chửi, nghẹn khuất không thôi.

Từ khi đi theo Cao Phong, bọn họ từ khi nào phải chịu loại ủy khuất này?

“Phế vật!”

Trong nháy mắt, thanh niên lần thứ hai đánh ngã đám người Long Tuấn Hạo, toàn bộ nằm sấp trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi