"Không sao! Hắn có thể bắt nạt phụ nữ ở công ty mình nhưng cũng không dám làm gì tôi." "Chúng ta vừa mới xử lý mười hai công ty hợp tác, cho nên nhất định phải tìm mối hợp tác mới. Công ty Minh Trạch là khách hàng lớn, tôi nhất định phải đi tiếp." Giọng điệu kiên định của Kim Tuyết Mai cũng truyền tới. "Dừng lại!" Cao Phong kéo cửa ra hô một tiếng. "Cao Phong? Sao thế?" Kim Tuyết Mai dừng bước chân. "Em đi đâu, anh đi chung với em." Cao Phong nhíu mày nói. "Ôi không cần đâu! Công ty cũng cần có người trông nom, lúc em không có ở đây, chuyện của công ty vẫn cần anh xử lý, anh ở lại công ty đợi đi.
Kim Tuyết Mai dậm chân, sau đó gấp gáp roi đi.
Khách hàng này rất quan trọng, để người khác đến bàn bạc cô không yên tâm, cho nên mới quyết định tự minh ra tay. Chương 466: Anh là ai? "Không sao! Hắn có thể bắt nạt phụ nữ ở công ty mình nhưng cũng không dám làm gì tôi." "Chúng ta vừa mới xử lý mười hai công ty hợp tác, cho nên nhất định phải tìm mối hợp tác mới. Công ty Minh Trạch là khách hàng lớn, tôi nhất định phải đi tiếp." Giọng điệu kiên định của Kim Tuyết Mai cũng truyền tới. "Dừng lại!" Cao Phong kéo cửa ra hô một tiếng. "Cao Phong? Sao thế?" Kim Tuyết Mai dừng bước chân. "Em đi đâu, anh đi chung với em." Cao Phong nhíu mày nói. "Ôi không cần đâu! Công ty cũng cần có người trông nom, lúc em không có ở đây, chuyện của công ty vẫn cần anh xử lý, anh ở lại công ty đợi đi.
Kim Tuyết Mai dậm chân, sau đó gấp gáp roi đi.
Khách hàng này rất quan trọng, để người khác đến bàn bạc cô không yên tâm, cho nên mới quyết định tự minh ra tay. Cao Phong gọi giám đốc Phùng lai, nói: "Co di cùng chủ tịch Kim, có chuyện gì phải gọi ngay cho tôi." "Vâng, tổng giám đốc, anh cứ yên tâm." Giám đốc Phùng đáp, sau đó liền đi theo Kim Tuyết Mai.
Cao Phong trở lại văn phòng ngoi một hỏi, có hơi nhàm chán, lại có chút không yên lòng.
Thể là hòi giám đốc Phùng địa chi, rồi tới công ty mà Kim Tuyết Mai bàn chuyện hợp tác.
Công ty Minh Trạch so với tập đoàn tập đoàn Liễu thị hay là tập đoàn Thanh Lâm của nhà họ Đường thì không tính là gì. Nhưng mà trong ngành vật liệu xây dựng gia dụng ở thành phố Hà Nội, công ty Minh Trạch này tương đối nổi tiếng và được xếp hạng vững chắc trong top mưoi. Nghe nói, chỗ dựa của công ty Minh Trạch là tập đoàn Liễu thị. Cũng có người đồn là công ty con của Liễu thi, có điều chưa ai đi kiểm chứng chuyện này.
Kim Tuyết Mai gặp được người phụ trách của công ty Minh Trạch, Tôn Bảo Minh thì cũng đi vào văn phòng nói chuyện.
Giám đốc Phùng lúc đầu cũng tính theo, nhưng lại bị hai tên bảo vệ ngăn ở ngoài cửa. Cao Phong gọi giám đốc Phùng lai, nói: "Co di cùng chủ tịch Kim, có chuyện gì phải gọi ngay cho tôi." "Vâng, tổng giám đốc, anh cứ yên tâm." Giám đốc Phùng đáp, sau đó liền đi theo Kim Tuyết Mai.
Cao Phong trở lại văn phòng ngoi một hỏi, có hơi nhàm chán, lại có chút không yên lòng.
Thể là hòi giám đốc Phùng địa chi, rồi tới công ty mà Kim Tuyết Mai bàn chuyện hợp tác.
Công ty Minh Trạch so với tập đoàn tập đoàn Liễu thị hay là tập đoàn Thanh Lâm của nhà họ Đường thì không tính là gì. Nhưng mà trong ngành vật liệu xây dựng gia dụng ở thành phố Hà Nội, công ty Minh Trạch này tương đối nổi tiếng và được xếp hạng vững chắc trong top mưoi. Nghe nói, chỗ dựa của công ty Minh Trạch là tập đoàn Liễu thị. Cũng có người đồn là công ty con của Liễu thi, có điều chưa ai đi kiểm chứng chuyện này.
Kim Tuyết Mai gặp được người phụ trách của công ty Minh Trạch, Tôn Bảo Minh thì cũng đi vào văn phòng nói chuyện.
Giám đốc Phùng lúc đầu cũng tính theo, nhưng lại bị hai tên bảo vệ ngăn ở ngoài cửa. Tôn Bảo Minh năm toi là chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, nhưng ánh mắt nhìn người lại khiến cho người ta có chút không thoải mái,
Đặc biệt là lúc nhìn Kim Tuyết Mai, anh ta cứ như là con sói đói lâu ngày thấy được cừu non, chi hận không thể một ngụm nuốt trọn Kim Tuyết Mai. Trong lòng Kim Tuyết Mai thấy không thoải mái,
Tôn Bào Minh quả như lời đồn, là người cực kỳ háo sắc.
Có điều, xí nghiệp nhà họ Kim vừa mất đi mười hai công ty hợp tác, nhất định phải có mối quan hệ mới.
Kim Tuyết Mai nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, đi vào tiến hành đàm phán với Tôn Bảo Minh. "Tổng giám đốc Tôn, chuyện hợp tác này đối với hai chúng ta đều có lợi, ông có thể cân nhắc một chút."
Tôn Bảo Minh lại làm như không nghe thấy, ảnh mắt nhìn chăm chú vào Kim Tuyết Mai, cử như muốn ăn cô vậy.
Kim Tuyết Mai mặc một bộ đồ công sở màu đen phối với tất chân màu đen, hình ảnh này khiến Tôn Bảo Minh thấy nhộn nhạo trong lòng, "Tổng giám đốc Tôn?" Kim Tuyết Mai khẽ nhíu Tôn Bảo Minh năm toi là chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, nhưng ánh mắt nhìn người lại khiến cho người ta có chút không thoải mái,
Đặc biệt là lúc nhìn Kim Tuyết Mai, anh ta cứ như là con sói đói lâu ngày thấy được cừu non, chi hận không thể một ngụm nuốt trọn Kim Tuyết Mai. Trong lòng Kim Tuyết Mai thấy không thoải mái,
Tôn Bào Minh quả như lời đồn, là người cực kỳ háo sắc.
Có điều, xí nghiệp nhà họ Kim vừa mất đi mười hai công ty hợp tác, nhất định phải có mối quan hệ mới.
Kim Tuyết Mai nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, đi vào tiến hành đàm phán với Tôn Bảo Minh. "Tổng giám đốc Tôn, chuyện hợp tác này đối với hai chúng ta đều có lợi, ông có thể cân nhắc một chút."
Tôn Bảo Minh lại làm như không nghe thấy, ảnh mắt nhìn chăm chú vào Kim Tuyết Mai, cử như muốn ăn cô vậy.
Kim Tuyết Mai mặc một bộ đồ công sở màu đen phối với tất chân màu đen, hình ảnh này khiến Tôn Bảo Minh thấy nhộn nhạo trong lòng, "Tổng giám đốc Tôn?" Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày hô lên một tiếng. "Hà? Ha ha, chủ tịch Kim muốn hợp tác thi cũng không cần phiền toái như vậy." Tôn Bảo Minh cười ha ha, sau đó đứng dậy rót cho Kim Tuyết Mai một cốc nước, đưa tới trước mặt cô,
Kim Tuyết Mai nói câu cảm ơn xong thì đưa tay nhận lấy, Tôn Bảo Minh thừa cơ muốn sờ tay cô, nhưng lại bị cô nẻ tránh.
Ảnh mắt của anh ta toát lên một tia âm trầm, chậm rãi đi tới bên người cô, đưa tay đặt lên bờ vai cô.
Kim Tuyết Mai đột nhiên đứng dậy, hất cánh tay của Tôn Bảo Minh ra, lạnh lùng nhìn Tôn Bảo Minh, nói: "Tổng giám đốc Tôn, mong anh tôn trọng một chút! Anh nên biết nhà họ Kim chúng tôi không dễ chọc vào đầu." "Ha ha, nhà họ Kim, nhà họ Kim lợi hại hay nhà họ Liễu lợi hại?" Tôn Bảo Minh không có nửa điểm e ngại.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sờ, mặc dù nhà họ Kim cũng thuộc bốn gia tộc lớn ở Hà Nội giống nhà họ Liễu, nhưng nhà họ Kim chỉ đứng hạng chót mà thôi.
Nếu không nhờ năm đó ông cụ Kim gây dựng nên nền móng thi nhà họ Kim sẽ chẳng chen vào được hàng ngũ bốn gia tộc lớn, mày hô lên một tiếng. "Hà? Ha ha, chủ tịch Kim muốn hợp tác thi cũng không cần phiền toái như vậy." Tôn Bảo Minh cười ha ha, sau đó đứng dậy rót cho Kim Tuyết Mai một cốc nước, đưa tới trước mặt cô,
Kim Tuyết Mai nói câu cảm ơn xong thì đưa tay nhận lấy, Tôn Bảo Minh thừa cơ muốn sờ tay cô, nhưng lại bị cô nẻ tránh.
Ảnh mắt của anh ta toát lên một tia âm trầm, chậm rãi đi tới bên người cô, đưa tay đặt lên bờ vai cô.
Kim Tuyết Mai đột nhiên đứng dậy, hất cánh tay của Tôn Bảo Minh ra, lạnh lùng nhìn Tôn Bảo Minh, nói: "Tổng giám đốc Tôn, mong anh tôn trọng một chút! Anh nên biết nhà họ Kim chúng tôi không dễ chọc vào đầu." "Ha ha, nhà họ Kim, nhà họ Kim lợi hại hay nhà họ Liễu lợi hại?" Tôn Bảo Minh không có nửa điểm e ngại.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sờ, mặc dù nhà họ Kim cũng thuộc bốn gia tộc lớn ở Hà Nội giống nhà họ Liễu, nhưng nhà họ Kim chỉ đứng hạng chót mà thôi.
Nếu không nhờ năm đó ông cụ Kim gây dựng nên nền móng thi nhà họ Kim sẽ chẳng chen vào được hàng ngũ bốn gia tộc lớn, Thấy về mặt tay đổi của Kim Tuyết Mai, Tôn Bảo Minh cười mia mai nói: "Không sợ nói cho cô biết, cha tôi đang làm việc ở tập đoàn Liễu thị, là có đóng có bày phần trăm cổ phần." "Công ty Minh Trạch này cũng coi như là nửa công ty con của tập đoàn Liễu thị. Nếu cô hợp tác với tôi, sau này không chừng có thể hợp tác với tập đoàn Liễu thị đầy."
Trong lòng Kim Tuyết Mai có chút rung động, tuy bây giờ xí nghiệp nhà họ Kim đang hợp tác với Bất động sản Phong Mai, nhưng vẫn chỉ là một, nếu c thể bắt mối với tập đoàn Liễu thị vậy chắc chắn sẽ tăng lên khả khá thực lực của công ty. "Nói ra điều kiện của anh đi." Kim Tuyết Mai nhe giọng nói. "Rất đơn giàn! Chỉ cần cô Kim đi cùng tôi đến một bữa tiệc khiêu vũ tối nay... Vậy thi mọi chuyện sẽ dễ dàng bàn bạc." Tôn Bào Minh mim cười, đưa tay chạm vào mái tóc dài của Kim Tuyết Mai. "Tôi không có thời gian tối nay." Kim Tuyết Mai tránh khỏi lòng bàn tay của Tôn Bảo Minh.
Tôn Bảo Minh cười nhẹ và nói: "Vì cô Kim thậm chí còn không có sự chân thành nên tôi nghĩ không cần thiết phải nói về sự hợp tác nữa." Thấy về mặt tay đổi của Kim Tuyết Mai, Tôn Bảo Minh cười mia mai nói: "Không sợ nói cho cô biết, cha tôi đang làm việc ở tập đoàn Liễu thị, là có đóng có bày phần trăm cổ phần." "Công ty Minh Trạch này cũng coi như là nửa công ty con của tập đoàn Liễu thị. Nếu cô hợp tác với tôi, sau này không chừng có thể hợp tác với tập đoàn Liễu thị đầy."
Trong lòng Kim Tuyết Mai có chút rung động, tuy bây giờ xí nghiệp nhà họ Kim đang hợp tác với Bất động sản Phong Mai, nhưng vẫn chỉ là một, nếu c thể bắt mối với tập đoàn Liễu thị vậy chắc chắn sẽ tăng lên khả khá thực lực của công ty. "Nói ra điều kiện của anh đi." Kim Tuyết Mai nhe giọng nói. "Rất đơn giàn! Chỉ cần cô Kim đi cùng tôi đến một bữa tiệc khiêu vũ tối nay... Vậy thi mọi chuyện sẽ dễ dàng bàn bạc." Tôn Bào Minh mim cười, đưa tay chạm vào mái tóc dài của Kim Tuyết Mai. "Tôi không có thời gian tối nay." Kim Tuyết Mai tránh khỏi lòng bàn tay của Tôn Bảo Minh.
Tôn Bảo Minh cười nhẹ và nói: "Vì cô Kim thậm chí còn không có sự chân thành nên tôi nghĩ không cần thiết phải nói về sự hợp tác nữa." "Điều quan trọng nhất của sự hợp tác là sự chân thành. Nếu không có sự chân thành thì làm sao duy tri mối quan hệ hợp tác được? Cô Kim mới về cho."
Vì đang thảo luận về việc hợp tác với Kim Tuyết Mai nên đương nhiên anh ta cũng điều tra tình hình hiện tại của xí nghiệp nhà họ Kim, bao gồm cả việc mười hai công ty tạm ngừng hợp tác.
Cho nên Tôn Bảo Minh biết rất rõ rằng Kim Tuyết Mai cực kỳ coi trọng sự hợp tác này, nếu không anh ta không dám tự phụ như vậy.
Kim Tuyết Mai nghiến răng nói: "Chi tham gia một bữa tiệc khiêu vũ thôi sao?" "Tất nhiên! Đó chi là một bữa tiệc khiêu vũ. Nếu cần thiết, cô Kim có thể phải xuất hiện với tư cách là bạn nhảy của tôi. Cô không cần phải làm gì khác." "Thế nào? Chỉ cần đi cùng tôi đến một bữa tiệc khiêu vũ. Chúng ta sẽ ký hợp tác ngay lập tức khi trở lại, và sau đó tôi sẽ giúp cô móc nối với tập đoàn Liễu thi." Mắt của Tôn Bảo Minh sáng lên nhìn Kim Tuyết Mai.
Chỉ cần Kim Tuyết Mai đồng ý, đen lúc đó làm gì, cüng không phải do cô quyết, "Cô Kim, chuyện này không khó nhi? Tham gia một bữa tiệc nhỏ thôi, cũng có thể kết thêm nhiều "Điều quan trọng nhất của sự hợp tác là sự chân thành. Nếu không có sự chân thành thì làm sao duy tri mối quan hệ hợp tác được? Cô Kim mới về cho."
Vì đang thảo luận về việc hợp tác với Kim Tuyết Mai nên đương nhiên anh ta cũng điều tra tình hình hiện tại của xí nghiệp nhà họ Kim, bao gồm cả việc mười hai công ty tạm ngừng hợp tác.
Cho nên Tôn Bảo Minh biết rất rõ rằng Kim Tuyết Mai cực kỳ coi trọng sự hợp tác này, nếu không anh ta không dám tự phụ như vậy.
Kim Tuyết Mai nghiến răng nói: "Chi tham gia một bữa tiệc khiêu vũ thôi sao?" "Tất nhiên! Đó chi là một bữa tiệc khiêu vũ. Nếu cần thiết, cô Kim có thể phải xuất hiện với tư cách là bạn nhảy của tôi. Cô không cần phải làm gì khác." "Thế nào? Chỉ cần đi cùng tôi đến một bữa tiệc khiêu vũ. Chúng ta sẽ ký hợp tác ngay lập tức khi trở lại, và sau đó tôi sẽ giúp cô móc nối với tập đoàn Liễu thi." Mắt của Tôn Bảo Minh sáng lên nhìn Kim Tuyết Mai.
Chỉ cần Kim Tuyết Mai đồng ý, đen lúc đó làm gì, cüng không phải do cô quyết, "Cô Kim, chuyện này không khó nhi? Tham gia một bữa tiệc nhỏ thôi, cũng có thể kết thêm nhiều bạn.."
Rám!
Tôn Bảo Minh chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị đá mạnh ra. "Tham gia cái khi khô!" Cùng lúc đó, một giọng nói trầm mang theo vẻ giận dữ truyền đến.
Tôn Bảo Minh và Kim Tuyết Mai nháy mắt sững sở, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ thấy Cao Phong âm trầm đi tới, giám đốc
Phùng kinh sợ đi theo phía sau. "Chủ tịch Kim, tổng giám đốc Cao nhất định đòi đến, tôi không thể ngăn lại.." Giám đốc Phùng vội vàng giải thích. "Tôi biết rồi." Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó nhìn về phía Cao Phong nói: "Cao Phong, anh làm gì vậy?" "Anh làm gi? Ý của anh ta là gì, em không nhìn ra sao?" Cao Phong đưa tay chỉ Tôn Bào Minh.
Kim Tuyết Mai có chút bất đắc dĩ, cô cũng không phải là thiếu nữ mới lớn, sao mà không nhìn ra?
Nhưng sự hợp tác này thực sự quan trọng đối với công ty. "Anh là ai? Ai cho anh vào?" Tôn Bào Minh chỉ vào bạn.."
Rám!
Tôn Bảo Minh chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị đá mạnh ra. "Tham gia cái khi khô!" Cùng lúc đó, một giọng nói trầm mang theo vẻ giận dữ truyền đến.
Tôn Bảo Minh và Kim Tuyết Mai nháy mắt sững sở, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ thấy Cao Phong âm trầm đi tới, giám đốc
Phùng kinh sợ đi theo phía sau. "Chủ tịch Kim, tổng giám đốc Cao nhất định đòi đến, tôi không thể ngăn lại.." Giám đốc Phùng vội vàng giải thích. "Tôi biết rồi." Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó nhìn về phía Cao Phong nói: "Cao Phong, anh làm gì vậy?" "Anh làm gi? Ý của anh ta là gì, em không nhìn ra sao?" Cao Phong đưa tay chỉ Tôn Bào Minh.
Kim Tuyết Mai có chút bất đắc dĩ, cô cũng không phải là thiếu nữ mới lớn, sao mà không nhìn ra?
Nhưng sự hợp tác này thực sự quan trọng đối với công ty. "Anh là ai? Ai cho anh vào?" Tôn Bào Minh chỉ vào Cao Phong quát "Tôi là ông nội của anh!" Cao Phong không nói gì, trực tiếp cất bước tới, thái độ ác liệt chỉ vào Tôn Bảo Minh mång.
Mẹ nó dám có ý với vo anh à, còn bảo tôi phải đối với anh thể nào? "Mày muốn chết phải không? Mày có biết đây là nơi nào không?" Tôn Bảo Minh chỉ vào Cao Phong mắng.
Bốp!
Cao Phong lười nói nhàm với anh ta, nhảy mắt tiến lên hai bước tát Tôn Bảo Minh một cái khiến cho anh ta lào đảo. "Ở nơi nào mà tao không thể đánh mày?" Cao Phong vừa dứt lời, lại trở tay đánh thêm một cái nữa, khiến cho Tôn Bảo Minh lùi lại ba bước. "Cao Phong, anh làm gì thế!" Kim Tuyết Mai vội vàng kéo Cao Phong, giọng nói đầy trách cử.
Cao Phong làm loạn như vậy, việc hợp tác sẽ không thành mất. "Là chống của em, đương nhiên là làm việc đàn ông nên làm." Cao Phong không quay đầu lại đáp. "Mẹ nó tao chẳng cần biết mày là ai, hôm nay mà Cao Phong quát "Tôi là ông nội của anh!" Cao Phong không nói gì, trực tiếp cất bước tới, thái độ ác liệt chỉ vào Tôn Bảo Minh mång.
Mẹ nó dám có ý với vo anh à, còn bảo tôi phải đối với anh thể nào? "Mày muốn chết phải không? Mày có biết đây là nơi nào không?" Tôn Bảo Minh chỉ vào Cao Phong mắng.
Bốp!
Cao Phong lười nói nhàm với anh ta, nhảy mắt tiến lên hai bước tát Tôn Bảo Minh một cái khiến cho anh ta lào đảo. "Ở nơi nào mà tao không thể đánh mày?" Cao Phong vừa dứt lời, lại trở tay đánh thêm một cái nữa, khiến cho Tôn Bảo Minh lùi lại ba bước. "Cao Phong, anh làm gì thế!" Kim Tuyết Mai vội vàng kéo Cao Phong, giọng nói đầy trách cử.
Cao Phong làm loạn như vậy, việc hợp tác sẽ không thành mất. "Là chống của em, đương nhiên là làm việc đàn ông nên làm." Cao Phong không quay đầu lại đáp. "Mẹ nó tao chẳng cần biết mày là ai, hôm nay mà đừng hòng rời khỏi nơi này! Mẹ kiếp, cà Kim Tuyết Mai nữa, cô đừng mơ tường đến việc hợp tác nữa.
Tôn Bảo Minh biết thân phận của Cao Phong, nên một tay bụm mặt, một tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
Nhưng Cao Phong không thèm nhìn Tôn Duệ Minh một cái, quay đầu nói với Kim Tuyết Mai: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần phải mệt mỏi như vậy, muốn công ty nào thì anh sẽ mua cho em, em còn cử nhất định lãng phí thời gian với loại rác rười này?" "Em..." Đối với lời nói bá đạo của Cao Phong, Kim Tuyết Mai có chút á khẩu không trả lời được. "Hôm nay anh sẽ cho em tin, anh không phải đang nói khoác." Cao Phong lạnh nhạt nói, giọng điệu cực kỳ tư tin. đừng hòng rời khỏi nơi này! Mẹ kiếp, cà Kim Tuyết Mai nữa, cô đừng mơ tường đến việc hợp tác nữa.
Tôn Bảo Minh biết thân phận của Cao Phong, nên một tay bụm mặt, một tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
Nhưng Cao Phong không thèm nhìn Tôn Duệ Minh một cái, quay đầu nói với Kim Tuyết Mai: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần phải mệt mỏi như vậy, muốn công ty nào thì anh sẽ mua cho em, em còn cử nhất định lãng phí thời gian với loại rác rười này?" "Em..." Đối với lời nói bá đạo của Cao Phong, Kim Tuyết Mai có chút á khẩu không trả lời được. "Hôm nay anh sẽ cho em tin, anh không phải đang nói khoác." Cao Phong lạnh nhạt nói, giọng điệu cực kỳ tư tin.