“Tổng giám đốc Hương, cô nói thể là có ý gì?" Mắt Kim Tuyết Mai hơi nheo lại. Gần đây Từ Thanh Hương này cũng từng nhiều lần cạnh tranh với Công ty Kim Thiên.
Lúc mới đầu, cô ta còn không đầu lại được với nhà họ Kim, nhưng mấy ngày nay không biết là được một thế lực lớn nào ủng hộ đã bắt đầu phô trương thanh thé.
Từ Thanh Hương đứng thẳng người, uốn éo đi tới, hừ lạnh một tiếng nói: "Ở trong tiệc rượu không phải là chỉ có một mình Kim Tuyết Mai cô, tất cả chúng tôi cũng đều muốn đi vào. Bây giờ cô nói cô đứng ra bảo đàm phải không, vậy cô định lấy tư cách gì đề đưa ra lời đảm bảo đó?" “Cũng không thể nghe Kim Tuyết Mai cô nói ai là người tốt thì người đó chính là người tốt. Sao thể, cô chính là quan tòa sao?” Từ Thanh Hương liếc nhìn Cao Phong, trên khỏe miệng thoáng qua một tia giàu cợt. Cuối cùng cũng nắm bắt được cô hội nhằm vào
Kim Tuyết Mai. Cơ hội như thế này cực kỳ hiếm có nha. "Cao Phong là chồng tôi, là người nhà của tôi. Tôi có thể đưa anh ấy vào" Kim Tuyết Mai khẽ cau mày, nhìn thắng Từ Thanh Hương. "Nực cười. Cô cho rằng tiệc rượu giao lưu này là tiệc gia đình của nhà cô à? Theo như lời cô nói, vậy thì nhân viên quét sân kia có quan hệ thân thích với tôi này. Có phải tôi cũng có thể đưa anh ta vào đúng không?" "Tiệc rượu giao lưu giữa các công ty ở Hà Nội, chỉ nhận thiệp mời, không nhận quan hệ. Điều này làm gì có ai là không biết chứ?" Từ Thanh Hương cười lạnh một tiếng. “Đúng vậy, Tổng giám đốc Từ nói không sai. Chỉ những người có thiệp mới mới có tư cách tham gia tiệc rudu." "Không sai không sai, cũng không thể coi Kim Tuyết Mai cô nói cái gì thì chính là cái đó. Dù sao thì tiệc rượu này cũng là tổ chức cho mọi người, không phải là tổ chức cho một mình Kim Tuyết Mai cô
Từ Thanh Hương vừa nói xong, xung quanh cũng có rất nhiều người đều đồng loạt gật đầu phụ họa. Mà lúc đó, ở trong biệt thự nhà họ Đường, những người từng thấy Liễu Gia Bình khách sáo với Cao Phong cũng không nói gì cả.
Hai bên cũng không ai giúp đỡ, một bên là phải trung lập, chỉ đứng ở một bên xem cuộc vui.
Tuy rằng có thể nói Liễu Gia Bình rất khách sáo với Cao Phong, nhưng rốt cuộc nếu như Cao Phong cũng không phải là người trong tầng lớp thượng lưu, vậy thì anh cũng sẽ không nhận được thiệp mới đúng không? "Không sao đâu Tuyết Mai. Em vào trước đi, đợi chút nữa thiệp mời của anh sẽ được đưa tới" Cao Phong khoát tay, không thèm để ý đến xung quanh. "O? Đợi đợi chút nữa thiệp mời sẽ được đưa tới? Anh vẫn nằm mơ chưa tỉnh ngủ đầy à? Ai đưa cho anh? Hội trưởng của Hội làm ăn Hà Nội sẽ tự mình đưa cho anh sao? Ha ha." Từ Thanh Hương cười lớn, giọng nói vô cùng ma mai.
Vẻ mặt Cao Phong dừng dựng, liếc qua Từ Thanh Hương một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Cũng chỉ là con kiến hội mà thôi, đúng là ếch ngồi đáy giếng."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều ngần cả người ra
Là gần của Cao Phong này thật là lớn, lại dám nói như vậy với Từ Thanh Hương,
Công ty của Từ Thanh Hương mặc dù không bằng Xí nghiệp Kim Thiên, nhưng gần đây được một thế lực lớn nào đó chống lưng, vậy nên cũng không thể coi thường cô ta được.
Kim Tuyết Mai cũng không dám mắng thắng mặt Từ Thanh Hương, Cao Phong anh lại chẳng coi là gì. "Anh dám mắng tôi sao?" Từ Thanh Hương trợn tròn hai mắt, chỉ tay vào Cao Phong, quát lên: “Cái tên vô dụng nhà anh lại có can đảm dám mắng tôi?" không đợi Cao Phong trả lời, một bóng đen đột nhiên xông ra, giơ tay lên ra đòn, “Bốp!" một tiếng giòn giã.
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai đã thấy Từ Thanh Hương bị tát một cái, lùi lại mấy bước. "Mắng cô thì sao chứ? Anh Phong mắng cô, đó chính là vinh dự của cô đấy. Người đó quát mắng. "Anh là ai? Sao anh lại dám đánh tôi? Tôi nói cho " Từ Thanh Hương đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa mới gào lên, đột nhiên sửng sốt. “Công, anh Công?" Từ Thanh Hương gào lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Người vừa đến chính là Đường Thành Công Mọi người xung quanh cũng vô cùng sửng sở, Đương nhiên bạn họ cũng biết Đường Thành Công.
Bốn dòng họ lớn ở Hà Nội, đứng ở vị trí thứ ba chính là nhà họ Đường, Tập đoàn Bảo Nam ở Thành phố Hà Nội tiếng tăm lẫy lừng. Làm sao bọn họ có thể không nhận ra cháu đích tôn của ông cụ Nam, Đường Thành Công được cơ chứ? "Anh Công" Rất nhiều người xung quanh đều lên tiếng chào hỏi.
Nhưng Đường Thành Không đều không quan tâm, xoay về phải Cao Phong, cung kính cúi đầu: “Thật xin lỗi anh Phong, tôi tới muộn rồi."
Một câu “Anh Phong" một câu “xin lỗi" khiến cho Từ Thanh Hương và rất nhiều người xung quanh đều lợ mơ không hiểu gì cả.
Cái này cái này cái này...
Đây không phải là nằm mơ chứ?
Cậu cả nhà họ Đường ở Hà Nội, Đường Thành Công lại khách sáo với người con rể ở rể Cao Phong này như vậy sao? "Không sao!" Cao Phong hờ hững khoát tay, sắc mặt vô cùng dứng dựng.
Lúc này, Đường Thành Công mới thờ dài nhẹ nhôm. Đột nhiên quay đầu nhìn Từ Thanh Hương nói: Đúng là mắt tôi bị mù mới tiến hành hợp tác với người ngu ngốc như cô
Lúc này mọi người mới biết, hóa ra thế lực lớn gần đây chống lưng cho Từ Thanh Hương, chính là nhà họ Đường ở Hà Nội. khó trách, gần đây Từ Thanh Hương nghênh ngang như vậy, có nhà họ Đường ở Hà Nội làm chỗ dựa cho cô ta, rất nhiều thể lực ở Thành phố Hà Nội quả thật là cũng phải nề mặt cô ta vài phần.
Nhà họ Kim cũng như bốn dòng họ lớn cũng không thể vợ nằm cả đũa với nhà họ Đường
Nhưng bây giờ, Từ Thanh Hương lại trêu chọc phải Cao Phong mà ngay cả Đường Thành Công cũng rất khách sáo, ngược lại có chút buồn cười. "Anh Công, tôi... Tôi không biết, tôi..." Vẻ mặt Từ Thanh Hương vô cùng hốt hoảng, một cái tát đau đớn kia giống như kéo theo cả cánh tay của Đường Thành Công "Bop."
Đường Thành Công hất cánh tay của Từ Thanh Hương ra, lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã truyền thông báo xuống, trên dưới nhà họ Đường không một ai được phép đối địch với nhà họ Kim. Cô coi lời của chúng tôi như là gió thoảng ngang tai ap
Nghe đến đây, không chỉ mọi người xung quanh kinh ngạc mà cả Kim Tuyết Mai cũng cực kỳ kinh ngạc.
Khó trách, tối qua Giám đốc Phùng báo cáo với cô rằng có mấy dự án đang cạnh tranh cùng với Tập đoàn Bảo Nam bỗng nhiên tới tay. Hóa ra nguyên nhân chính là vì Tập đoàn Bảo Nam đột nhiên từ bỏ cạnh tranh, coi như là chắp tay nhường cho nhà họ Kim.
Lúc ấy, Kim Tuyết Mai còn không nghĩ ra. Bây giờ nghĩ lại, chuyện này nhất định là có liên quan đến Cao Phong. "TÔI.." Từ Thanh Hương á khẩu, không trả lời được.
Đường Thành Công không để ý tới Từ Thanh Hương nữa, xoay người về phía Cao Phong, cung kính nói: "Anh Phong, chúng ta vào trong thôi?"
Cao Phong gật đầu một cái, chuẩn bị cùng Kim Tuyết Mai đi vào. "Khu khu, cái đó, anh Công, thiệp mời..." Nhân viên nhắm mắt nói. "Bop."
Đường Thành Công rút ra hai tấm thiệp mới mạ vàng, vứt bắp lên bàn nói: “Đủ chưa? Hay vẫn chưa "Cậu đúng là mất mù, thân phận của anh Phong như thế nào, còn có thể thiếu cậu một tấm thiệp mới sao?" Đường Thành Công tức giận nhìn nhân viên. "Được rồi, cậu ta cũng là làm việc theo chỉ đạo thôi. Chúng ta đi vào thôi" Cao Phong không thèm để ý khoát khoát tay, lúc này, Đường Thành Công mới chịu bỏ qua, ba người cùng nhau tiến vào bên trong khách sạn.
Ba người đi vào bên trong buổi tiệc rượu, những người ở sau lưng cũng cân nhắc, rồi cũng tiến lên đưa thiệp mới.
Từ Thanh Hương che mặt, vẻ mặt trầm xuống không nói lời nào, lạnh lùng nhìn bóng lưng Đường Thành Công. "Đường Thành Công, anh đừng cho rằng là tôi không có sự ủng hộ của nhà họ Đường các anh thì công ty không duy trì nổi. "Thật là ngây thơ." Từ Thanh Hương hừ lạnh một tiếng, cũng không vội vàng đi vào, mà nán lại đứng chở ở cửa.
Đúng lúc ấy, một chiếc Mercedes Benz G chạy nhanh tới phía cửa của khách sạn.
Rõ ràng là ở đây không có cho đỗ xe nhưng chiếc xe Mercedes Benz G Class này lại nghênh ngang làm thẳng vào, cố chạy thẳng tới cửa khách sạn,
Chiếc Mercedes Benz G-Class mới nhất này, ước chứng giá khoảng ba tỷ mốt.
Nhân viên an ninh định tiến lên chặn người lái xe lại, nhưng sau khi nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, thì sơ đến mức rut cổ lại.