Thực lực của nhà họ Ngô ở Hà Nội không hề yếu, lại có thêm nhà họ Tưởng ở Hà Nội làm hậu thuẫn ở thành phố Hà Nội này có ai không dám nề mặt họ ba phần đâu chứ?
Cao Phong rốt cuộc là cái dạng gì mà dám nói ra những lời như vậy trước mặt Ngô Minh An, còn dùng giọng điệu kiêu căng bảo sẽ dạy dỗ quy tắc cho nhà họ Ngô?
Đây không chỉ là kiêu căng không thôi mà chính là không biết trời cao đất dây là gì luôn "Quy tắc? Ha ha ha!" Ngô Minh An chợt cười lớn, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Cao Phong, nghiến răng nói: "Trước mặt tôi, Cao Phong anh mãi mãi chỉ là một tên vô dụng" "Tôi nói cho anh biết, trong cuộc chơi này, Ngô Minh An tôi chính là quy tắc!"
Lời nói vừa dứt, mọi ngư càng thêm sửng sốt, nhưng không ai cả gan dám phản bác.
Lúc này, trong hội trường, nhà họ Kim, nhà họ Đường và nhà họ Ngô đều đã có mặt đông đủ.
Nhưng xét về thực lực tổng thể thì Ngô Minh An, người được nhà họ Tưởng làm hậu thuẫn, mới chính là người có địa vị cao nhất trong toàn cuộc.
Vậy nên, khi anh ta nói điều này, mặc dù tuy trong lòng của một số người vô cùng bất mãn, nhưng họ cũng không dám phản bác lại.
Ngay cả Đường Thành Công cũng không nói gì thì những người khác có ai dám lên tiếng?
Ngô Minh An hơi nghiêng người về phía trước, từ trên cao nhìn xuống Cao Phong: "Nhớ rõ chưa? Tôi là
Ngô Minh An, tôi chính là quy tắc "Mẹ nó, anh chỉ là một chiếc lông gà, quy tắc cái gì chứ?"
Cao Phong không nói, nhưng từ cửa đại sảnh lại truyền đến một giọng nói khinh bị khác.
Ngô Minh An sững sở, sắc mặt khó coi chậm rãi quay đầu lại nhìn, những người khác cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Là kẻ nào... Dám nói ra những lời như vậy?
Là một kẻ mắt não không biết sống chết là gì, hay là kẻ có có thân phận còn cao hơn Ngô Minh Anh
Dưới ánh nhìn của mọi người, một thanh niên với dáng vẻ ngang ngược bước nhanh vào sánh lễ tân, theo sau là năm tên vệ sĩ áo đen vạm vỡ, khí thế trận day.
Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của thanh niên này, mọi người đều sửng sốt.
Ngô Minh An vốn dĩ đã chuẩn bị bắt đầu lớn tiếng mắng chửi, mà yết hầu cũng phải nhấp nhô, một lần nữa nuốt xuống lời định nói.
Con trai cả của Tập đoàn Bắc Liễu, Liễu Tông
Trạch!
Tập đoàn Bắc Liễu do dòng họ Liễu ở Hà Nội thành lập lên, ở Hà Nội, nhà họ Liễu đứng thứ hai trong bốn dòng họ lớn.
Liễu Tông Trạch là cậu chủ nhà họ Liễu, thân phận không thấp, gần đây bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của Tập đoàn Bắc Liễu, lời nói lại càng có thêm trọng lượng ở thành phố Hà Nội này.
Chính thế hệ công từ thứ hai như Ngô Minh An cũng không dám quá tự cao tự đại trước mặt Liễu Tông Trạch,
Ngô Minh An dám vênh váo sai bảo Đường Thành Công, nhưng khi đối mặt với Liễu Tông Trạch, văn cần phải cân nhắc và suy tính một chút. "Nói xem? Anh là loại quy tác nào?" Liễu Tông
Trạch khẽ cau mày, vừa bước vào vừa hỏi. "Tôi..." Ngô Minh An nghe được liền sửng sốt. “Anh xem, đến lời nói của mình còn không nói ra hơi, còn dám nói mình là quy tắc!"
Liễu Tông Trạch cười khinh thường đi đến bên cạnh Ngô Minh An, sau đó đẩy Ngô Minh An sang một bên. Ngô Minh An bị đẩy lùi về sau, trừng mắt nhìn Liễu Tông Trạch, trong lòng vô cùng tức giận.
Vậy mà Liễu Tông Trạch lại dám đầy anh ta trước mặt nhiều người như vậy? "Cậu chủ Trạch, anh quá đáng rồi đây!” Tốt xấu gì thì anh ta cũng đã từng uống rượu với Liễu Tông Trạch, vậy mà bây giờ Liễu Tông Trạch lại không nể mặt anh ta chút nào? "Tôi quá đáng sao?” Liễu Tông Trạch cười "Haha" nói: “Anh đứng trước mặt anh Phong chặn đường của tôi. Tôi không nên đẩy anh ra sao?” Sau khi Liễu Tông Trạch nói lời này, anh ta quay người lại cúi chào Cao Phong, cung kính nói: "Anh Phong, hôm nay cha tôi có chút việc nên không thể đến được. Để Tông Trạch thay mặt ông ấy chào hỏi anh." "На?" "
Nhiều người mang vẻ mặt chấn động, không thể tin vào tình huống trước mặt.
Đây đây đây... Đây vẫn là Liễu Tông Trạch, người có tính cách ngang ngược và kiêu ngạo à?
Anh ta vậy mà lại đối xử với Cao Phong cung kính và khách khi như vậy?
Thậm chí Liễu Tông Trạch cũng nói rằng cha anh ta Liễu Gia Bình muốn chào hỏi Cao Phong? Ngoại trừ vài người lúc đầu từng nhìn thấy Cao Phong ở biệt thự nhà họ Đường ra, những người khác đều ngần người.
Ngô Minh An trợn tròn hai mắt, Hạ Vy nghẹn họng nhìn không chớp mắt, ngay cả Kim Tuyết Mai cũng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện của Tôn Bảo Minh đã khiến Kim Tuyết Mai suy đoán rằng Cao Phong có quan hệ thân thiết với Tập đoàn Bắc Liễu, hoặc là bạn bè tốt.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng quan hệ giữa Cao Phong và Tập đoàn nhà họ Liễu sẽ như vậy.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Liễu Tông Trạch, có chỗ nào giống như đối đãi với bạn bè cơ chứ, rõ ràng đó là cách ứng xử với bề trên, thậm chí là thái độ đối xử với người lớn. Rất nhiều người đã phải thay đổi ánh mắt khi nhìn cao Phong
Đầu tiên, Đường Thành Công của nhà họ Đường cố gắng hết sức bảo vệ anh, bây giờ lại được thêm Liệu Tông Trạch của Tập đoàn Bắc Liễu của nhà họ Liễu rất coi trọng.
Cho dù bọn họ không hiểu rốt cuộc Cao Phong đã làm gì, nhưng chỉ dựa vào cái cúi đầu này của Liễu Tông Trạch, đã khiến bọn họ hiểu rằng Cao Phong của ngày hôm nay không còn là Cao Phong của ngày xưa nữa.
Hội trường có nhiều người như vậy, nhưng ai dám gọi anh ấy là một tiếng đổ vô dụng?
Chỉ sợ rằng Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công sẽ là những người đầu tiên không đồng ý. "Cậu chủ Trạch, đây là rốt cuộc là chuyện gì? Anh ta." Ngô Minh An chậm rãi đứng thẳng người, kinh ngạc nhìn Cao Phong. "Anh ta? Ngay cả cha của anh tới đây cũng không đủ tư cách để ngồi ngang hàng với anh ấy đâu. Anh còn dám lớn tiếng trước mặt anh Phong, tôi rất tò mò, là ai đã cho anh can đảm làm như thế này thế?" Liêu Tông Trạch cười ra vẻ suy tư,
Khi Đường Thành Công không làm gì được nữa thì Liễu Tông Trạch anh sẽ đến giúp đỡ
Nếu Cao Phong muốn khiêm tốn, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Còn khi Cao Phong muốn cho mọi người biết về thân phận thực sự của anh, bọn họ sẽ cật lực ủng hộ.
Như vậy mới thật sự là tâm phục khẩu phục, mới thật sự có thể được Cao Phong tin tưởng. "Anh ta với tôi có khúc mắc..." Ngô Minh An nghiến răng nghiến lợi, Hạ Vy lại sợ hãi không dám nói gì vào lúc này. "Ha ha ha." Liễu Tông Trạch cười "Ha ha”, tiến lên một bước, đá vào người Ngô Minh An.
Không ai nghĩ rằng Liễu Tông Trạch nói đánh là đánh thật, căn bản là không có nửa giây do dự. "Bụp!" Một củ đã đã khiến Ngô Minh An ngã ngồi dưới đất, Liễu Tông Trạch kiêu ngạo đứng thẳng, anh ta chỉ vào Ngô Minh An tức giận mắng: "Chỉ dựa vào việc anh luôn miệng nói anh Phong là đồ vô dụng, cũng đủ để ông đây giết anh rồi!" "Anh còn dám ở đây không biết xấu hổ mà nói có khúc mắc với anh Phong? Tôi nói cho anh biết, anh có tư cách gì để có khúc mắc với anh Phong đây?"
Những người xung quanh ai nấy đều chấn động, vô thực lùi lại về sau hai bước.
Anh là có tư cách gì để có khúc mắc với anh
Phong
Lời mà Liễu Tông Trạch đang nói, chẳng phải có ý là đường đường là Ngô Minh An, con trai duy nhất của nhà họ Ngô ở Hà Nội, mà cũng không đủ tư cách trở thành đối thủ của Cao Phong sao?
Mà Cao Phong thì đang tỏ vẻ nghiền ngẫm, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, dáng vẻ nhàn rỗi ngồi ở trên ghế mềm giống như một vị hoàng đế đương thời. Đương nhiên có một số việc, sẽ khỏi cần anh phải minh ra tay.
Ngô Minh An nghiến răng, đứng bật dậy khỏi sàn nhà, trên mặt toàn là tức giận nhìn Liễu Tông Trạch rồi hét: "Liễu Tông Trạch! Anh đừng có mà quá đáng. Nhà họ Ngô của tôi không bằng nhà họ Liễu của anh, nhưng anh phải biết rằng đứng sau nhà họ Ngô chủng tôi vẫn còn có nhà họ Tưởng đấy." "Ừ, vậy sao?" Liễu Tông Trạch nhếch môi khinh bỉ: “Nếu như câu chủ Minh ở đây, thi tôi còn cho anh chút mặt mũi, nhưng Ngô Minh An là cái dạng gì mà dám ở đây tác oai tác quái “Anh mà còn tiếp tục nói nhăm nữa thì tôi sẽ đánh anh nữa đấy!" Liễu Tông Trạch bước tới, Ngô Minh An vô thức lùi về phía sau hai bước
Ngô Minh An nghiên răng nghiến lợi, trong mắt tức giận như sắp nổ tung, nhưng anh ta lại không có gan động thủ với Liễu Tông Trạch. "Nhớ kỹ! Anh Phong đây, người như anh sẽ không bao giờ có thể chọc vào! Trước mặt anh Phong, là rồng phải qua, là hổ phải nằm xuống." Liễu Tông Trạch nheo mắt lạnh lùng nhìn Ngô Minh An.
Lời vừa nói ra, không ai dám đáp lại.
Mọi người xung quanh lại bị kinh động!
Cao Phong, rốt cuộc có thân phận đáng sợ gì mà khiến tập đoàn Bắc Liễu và Hà Nội Đường gia ủng hộ anh nhiều như vậy? "Ha ha, tôi ở thành phố Hà Nội lâu như vậy rồi, cũng chưa từng nghe nói qua có một nhân vật họ Cao như vậy! Là tôi nông cạn, quê mùa hay sao?"
Đột nhiên, một giọng nói khác từ cửa vang lên. . ngôn tình hay
Đám người lại kinh ngạc, hôm nay là rốt cuộc ngày ai mà các nhân vật lớn đều đồng loạt ra sân