RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chỉ thấy Cao Phong gom tất cả tiền thu được lại, sau đó hai bàn tay đột nhiên dùng sức vò mạnh mấy trăm tờ tiền mặt thành một cục, giống như vặn bánh quai chèo.

"Ầm!"

Một tay Cao Phong cầm cục tiền màu xanh đã bị vò kia đập mạnh xuống trước mặt Vương Đằng.

Mà giờ phút này Vương Đằng uống như người chết, căn bản là không phát hiện ra chút nào.

"Đúng!"trong lòng sững sờ, trong bỗng nhiên muốn thốt lên một chữ như vậy, thật sự là quá đã.

"Tuyết Mai không phải là tiền đặt cược, cô ấy là người phụ nữ của Cao Phong tôi, chỉ bằng mày mà cũng muốn nhúng chàm cô ấy à?" Vẻ mặt Cao Phong hờ hững.

"Chậc chậc, mấy chục triệu nói vứt liền vứt, thật không đơn giản!"

"Trước đó nghe cậu Vương nóiCao Phong này chính là một kẻ vô dụng ăn bám, tôi thấy không giống."

"Khẳng định là không phải, mấy chục triệu còn không để ý đến, người như vậy sao thiếu tiền được?" Mọi người xung quanh khẽ bàn luận.

"Cao Phong, con mẹ nó cậu đang làm gì vậy, ngay cả cậu Vương mà cũng dám đánh sao?" Sau khi Trương Hàn hết sợ hãi liễn phẫn nộ nhìn Cao Phong.

"Cậu kích động cái gì ? Cậu ta là ba của cậu à? Nếu không sao cậu cứ phải bảo vệ cậu ta như vậy?" Cao Phong nghiền ngẫm cười một tiếng rồi nói tiếp: "Cậu đừng có cuống, tôi đưa cho cậu một món quà, nhất định cậu sẽ thích."

"Quà?" Trương Hàn nghe vậy thì sững sờ: "Cái gì, quà gì?"

"Đợi lát nữa cậu sẽ biết."

Nói xong lời này Cao Phong kéo Kim Tuyết Mai quay người rời đi.

"Con mẹ nó, cậu đứng lại! Đánh cậu Vương xong còn muốn bỏ đi à?" Mấy tên cậu ấm lập tức khó chịu.

Trong đó một tên cậu ấm đưa tay cầm một bình rượu tây, lao về phía Cao Phong.

Cao Phong đột nhiên quay người, một tay kẹp lại bình rượu, một tay khác ngay lập tức duỗi ra, túm lấy cổ áo của tên cậu ấm, mạnh mẽ nâng cậu ta lên không trung.

Đùa chứ, người có thể đẩy băng ghế nặng đến một trăm kí như Cao Phong thì nhấc một tên cậu ấm bị tửu sắc hút khô người không phải dễ như trở bàn tay sao?

Toàn bộ bị chấn động và kinh ngạc.

Dùng một tay nhấc một người trưởng

thành lên, cảnh tượng này không phải nên xuất hiện trong phim truyền hình sao?

Lục Phong này rốt cục sức mạnh của anh khủng bố đến mức nào?

Mấy tên cậu ấm khác còn đang kêu gào thì trong nháy mắt ngậm miệng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn Cao Phong.

"Mày muốn đánh tao?" Cao Phong nghiền ngẫm nhìn tên cậu ấm này.

"Choang!" Chai rượu trong tay tên cậu ấm lập tức rơi xuống đất, vỡ nát.

"Không, không dám, không dám..." Tên cậu ấm này hoảng sợ.

Cao Phong cười nhạt một tiếng, ném tên cậu ấm qua một bên, kéo tay Kim Tuyết Mai rời đi.

Lần này không còn ai dám ngăn cản.

Mọi người xung quanh vội vàng nhường ra một lối đi cho Cao Phong, vẻ mặt sùng bái đưa mắt nhìn bọn Cao Phong rời đi.

Ngàn chén không say, một cánh tay nhấc người trưởng thành lên, đây quả thực là nhân vật thần thoại!

Từ đó trong quán bar nhạc Jazz đã lưu truyền một huyền thoại liên quan đến Cao Phong!

Ở đây không ai dám nói mình có thể uống được.

Ngoài cửa quán bar.

"Suyt!"Cao Phong kéo Kim Tuyết Mai trốn một góc khuất, suyt một tiếng với Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai đầy thắc mắc nhìn Cao Phong nhưng lúc này không thể không tạm thời đè xuống.

"Đừng nói chuyện, xem kịch vui đi." Vẻ mặt Cao Phong nghiền ngẫm nói, sau đó nhìn vào bên trong quán bar.

"Xem kịch vui?"Kim Tuyết Mai hơi nghi ngờ một chút, kịch vui gì đây?

Trong quán bar.

Trương Hàn lau mồ hôi, vừa rồi lúc Cao Phong nhấc tên cậu ấm kia lên, anh ta thật sự rất sợ hãi.

Trước đó bị Cao Phong đánh một quyền kia, bây giờ ngực vẫn còn đau đây.

"Trương Hàn, ha ha, đây chính là cái tuyệt đối không có sự sai sót nào à mà anh nói đấy à?" Hạ Vy ngơ ngác nhìn hai người Cao Phong đi xa, giọng nói rất bình tĩnh hỏi.

Nhưng ai cũng biết đây chính là bình yên trước cơn bão tố.

"Vy Vy, Vy Vy em nghe tôi giải thích, em nhất định phải..."

"Anh cút ngay cho bà đây! Anh giải thích cái gì mà giải thích, cút cho tôi! Cút!" Hạ Vy lập tức bộc phát, gào thét một trận với Trương Hàn.

Tuy nhiên tiếng gào thét của Hạ Vy rất nhanh đã bị âm thanh trên sân khấu truyền đến khiến cho lu mờ.

"Radisson and Jetman, tiếp theo tôi muốn tuyên bố một chuyện, các bạn hãy chuẩn bị tinh thần cho những tiếng gào thét và la hét của các bạn được không?" Nam DJ trên sân khấu thông báo muốn kéo lại bầu không khí trong quán rượu, thế là bắt đầu thông báo thẳng một chuyện.

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút, có chút tò mò nhìn nam DJ.

"Điều tôi muốn nói là, tất cả chi phí đêm nay sẽ do cậu Trương thanh toán!"

Giọng nói của nam DJ vang lên, ban đầu cả sân khấu yên lặng, sau đó lập tức bùng nổ tiếng hò hét vang trời, vô số tiếng thét vang lên theo.

Cùng lúc đó âm nhạc rung động lòng người cũng theo đó vang lên, tăng thêm vô số hương vị cho bầu không khí cuồng nhiệt này.

Trương Hàn và Hạ Vy đang cãi nhau cũng ngừng lại, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi, cậu Trương này là ai, sao lại mạnh tay như vậy?

Toàn bộ chi phí của quán bar, cái này mẹ nó hết bao nhiêu tiền?

Chưa nói đến những vị khách khác, chỉ riêng bàn này của bọn cậu, chi phí ít nhất cũng trên chục triệu?

Toàn bộ quán bar cộng lại, vậy không đến một trăm thì cũng phải có tám mươi triệu, ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì, đi coi tiền như rác như vậy?

"Fuck! Đây là tên ngu xuẩn nào vậy, có tiền không có chỗ tiêu à?" Trương Hàn khinh thường nhổ một ngụm nước bọt, giọng nói mỉa mai.

"Anh không bỏ ra nổi số tiền nên đi chế giễu người khác à, Trương Hàn, sao trước kia tôi không phát hiện anh là loại người này nhỉ?" Hạ Vy quay đầu nhìn Trương Hàn.

"Đúng là như vậy còn gì!" Trương Hàn tức giận nói: "Có mấy chục triệu này làm gì chả được, lấy ra cho kẻ không quen biết tiêu, đây không phải ngu xuẩn thì là gì?"

"Nếu tôi dùng tiền như thế thì trong lòng em sẽ cảm thấy thế nào?"

Hạ Vy nghe vậy liền sững sờ, nghe Trương Hàn nói kiểu này thì đây quả thật là có chút ngu xuẩn! Có tiền cũng không nên tiêu hoang như thế chứ! Ngay cả công tử nhà giàu như Vương Đằng cũng sẽ không làm như vậy.

"Hừ! Nếu anh làm như vậy thì anh đúng là đồ ngu xuẩn." Hạ Vy hừ một tiếng.

"Đúng, làm như thế chính là ngu xuẩn."

"Vậy mà cũng họ Trương, thật sự là sỉ nhục cái họ của chúng tôi!" Trương Hàn cười đắc ý.

"Tiếp theo, để chúng tôi cùng cảm ơn cậu Trương tôn quý, cảm ơn sự hào phóng của anh ấy! Kỹ thuật ánh sáng chuẩn bị!" Nam DJ lần nữa nói to vào míc.

Tất cả mọi người vô cùng kích động, Trương Hàn và Hạ Vy cũng hết nhìn đông lại nhìn tây, họ cũng muốn nhìn một chút xem cái tên họ Trương ngu xuẩn kia rốt cục là ai?

"Bùm!"

Bỗng nhiên một cụm đèn sân khấu chói mắt mở ra, chiếu thắng xuống dưới đại sảnh.

Mà trong cột sáng chói mắt kia, vẻ mặt Trương Hàn sững sờ ở đó, vốn dĩ đang tươi cười hả hê dần dần đông cứng lại.

Chuyện này, chuyện này hình như có điểm gì là lạ...

Con mẹ nó, sao kỹ thuật viên ánh sáng lại chiếu đèn lên trên người mình vậy?

Trò đùa này không vui chút nào cả! Trong lòng Trương Hàn có chút luống cuống.

Mà Hạ Vy thì không thể tưởng tượng nổi nhìn Trương Hàn, đây là tình huống như thế nào?

Tất cả mọi người lập tức reo hò, huýt sáo một trận với Trương Hàn.

"Tiếp theo xin mời cậu Trương của chúng ta, vào giây phút kích động lòng người này hãy nói vài điều với mọi người nào!" Rất nhanh đã có người đưa míc vào tay Trương Hàn.

Trương Hàn cứng ngắc nhận míc, thở một hơi thật dài nói: "Không phải, tôi thấy hình như mọi người nhầm rồi có phải không?"

"Không sai! Chính là cậu Trương Trương Hàn, cảm ơn cậu Trương hào phóng chi tiền, cho nên đêm nay mọi người có thể thỏa thích tiêu phí!"

"Tiếng vỗ tay đâu? Tiếng gào thét và tiếng hò hét đâu?" Nam DJ lần nữa hô lên.

"Hoan hô hoan hô! Cảm ơn cậu Trương!" Trong sàn nhảy lập tức vang lên một trận reo hò.

Trương Hàn chưa bao giờ được nhiều người chú ý như vậy và cũng chưa bao giờ bị nhiều người chú ý như vậy.

Nhưng lúc này biểu cảm trên mặt anh ta quả thật là so với khóc còn khó coi hơn, tôi thật sự không muốn bị chú ý đâu mà!

Mình vừa mới nói cái tên họ Trương kia chính là ngu xuẩn, ai có thể nghĩ tới cái tên họ Trương này, con mẹ nó lại chính là mình chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi