RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Là cậu Cao của chúng tôi đích thân tới cứu mấy người" Người trung niên thản nhiên nói.

"Cậu Cao? Cậu... Cậu Cao là ai? Tôi, tôi không quen..." Trương Hàn ngây ra, sao lại xuất hiện một cậu Cao vậy?

"Ha ha, là cậu Cao cao quý của chúng tôi, sao cậu có thể quen biết được?"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thái độ làm người của cậu Cao quá hiền hòa, lãnh đạm, dù cho có ở trước mặt của cậu, cũng chưa chắc cậu đã nhận ra."

"Tôi cũng không nói nhiều nữa, cậu Cao kêu tôi chuyển lời lại cho mấy người năm chữ, tự giải quyết cho tốt!"

Người trung niên nói xong, liền lên một chiếc xe Mercedes đen đậu bên đường, sau đó nghênh ngang rời đi. Trương Hàn đứng tại chỗ ngây ra, cậu Cao này rốt cuộc là ai, sao lại cứu mình?

Nói thật, bởi vì Cao Phong, mà bây giờ Trương Hàn không có chút thiện cảm nào với họ Cao. Nhưng cậu Cao này, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Trương Hàn cũng từng nghe qua, bất động sản Phong Mai là tài sản thuộc nhà họ Cao. Lẽ nào cậu Cao mà người đàn ông trung niên nói, là cậu cả nhà họ Cao?

Nhưng mà mình chắc chắn không quen cậu Cao này mà? Chẳng lẽ cậu Cao thấy mình là nhân viên bất động sản Phong Mai nên mới cứu mình ra?

Nhưng cậu Cao kia còn nói, mình phải tự giải quyết cho tốt, chẳng lẽ mình đắc tội với anh ta sao? Nếu đắc tội với anh ta, vậy vì sao anh ta còn cứu mình chứ?

Trương Hàn suy nghĩ miên man một lúc, Hạ Vy bên cạnh đã nhanh chóng đứng lên. Nếu Trương Hàn không biết cậu Cao này, vậy thì nói rõ cậu Cao chắc chắn không phải đặc biệt tới cứu Trương Hàn. Có lẽ là cứu người khác thuận tiện cứu anh ta.

Chỉ có một khả năng này thôi!

Cậu Cao kia chắc chắn tới đây cứu Hạ Vy cô ta!

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Vy phấn khởi, chẳng lẽ trong những người đàn ông mình đã từng tiếp xúc, có một người là họ Cao sao?

Hay là cậu Cao đó nhìn trúng mình, cho nên vẫn yên lặng âm thầm bảo vệ mình?

Hạ Vy càng nghĩ càng hưng phấn, cô ta cảm thấy hiện tại mình giống cô bé lem vậy, chắc chắn dưới tình huống cô ta không biết gì, đã được một hoàng tử cao quý nhìn trúng!

"Trời ạ! Cảm giác được người khác bảo vệ thật tốt, cậu Cao..." Hạ Vy không kiềm chế được nói.

"Em có ý gì? Hạ Vy, lẽ nào em với cậu Cao kia?" Trương Hàn nghe lời này của Hạ Vy, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Liên quan gì tới anh? Đồ vô dụng!" Hạ Vy lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Hàn.

Trước đây Trương Hàn ở trong mắt cô ta coi như không tồi, nhưng hiện tại cậu Cao xuất hiện, Trương Hàn này là cái thá gì chứ.

"Hừ con khốn! Tôi biết cô không phải thứ tốt đẹp gì mà!" Trong nháy mắt cả mặt Trương Hàn xanh lét, lúc này lửa giận bùng lên, tát Hạ Vy một cái.

"Ba!"

Tiếng tát vang dội, vang vọng trên đường phố.

Nhưng Hạ Vy cũng không cảm nhận được đau đớn trên mặt, qua một lát mới mở mắt.

Chỉ thấy Trương Hàn dùng một tay ôm mặt, khó tin nhìn chàng trai trước mặt.

"Cậu, cậu Liễu, ngài." Vẻ mặt Trương Hàn ngơ ngác, sao cậu Liễu lại đột nhiên đánh mình?

"Cậu giỏi nhỉ Trương Hàn, đưa chúng tôi tới đây, để làm mất mặt của tôi đúng không?"

"Cao Phong kia chính là tên thấp kém trong miệng cậu? Tên thấp kém vô dụng?"

Cậu Liễu lạnh lùng nhìn Trương Hàn.

"Hiện tại cậu Vũ uống nhiều rồi, tôi cho cậu biết chuyện này còn chưa xong đâu! Đợi cậu Vũ tỉnh lại, cậu và Cao Phong kia, chuẩn bị nhận lửa giận của cậu Vũ đi!"

Cậu chủ Liễu nói xong, trực tiếp cùng mấy người bạn đưa Vũ Hoàng Minh lên xe rời đi.

"Ha ha, đồ vô dụng, còn muốn đánh tôi?"

"Tôi là người được cậu Cao nhìn trúng, cậu đụng vào tôi một cái thử xem!"

Hạ Vy cũng cười giễu, xoay người rời đi.

Chỉ có Trương Hàn trong lòng cay đăng không gì sánh được, Cao Phong này rõ ràng là một tên bỏ đi vô dụng, sao mình không trị được nó chứ?

Nó rốt cuộc có sức hấp dẫn gì? Nói cách khác sao mình lại bị áp chế nhiều lần trong tay nó như vậy?

Trong phòng của Cao Phong và Kim Tuyết Mai, xuất hiện một hình ảnh khá kỳ quái.

Kim Tuyết Mai ngồi trên mép giường đung đưa chân, mắt nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh.

Còn Cao Phong, lúc trước ở quán bar thì ngang ngược, độc đoán không ai địch nổi.

Mà lúc này sự ngang ngược đó không còn, anh ngồi xổm trong nhà vệ sinh nôn như điên.

Kim Tuyết Mai không biết tâm trạng mình thế nào nữa, chỉ có thể dùng từ dở khóc dở cười mới có thể hình dung được.

Nhìn Cao Phong ngồi xổm trong nhà vệ sinh ói, Kim Tuyết Mai đột nhiên cảm thấy Cao Phong như vậy mới chân thật.

Thậm chí có chút, đáng yêu...

"Không phải, em cho rằng... cho rằng anh sẽ không sao chứ.." Kim Tuyết Mai yếu ớt nói.

"Không sao?" Cao Phong nghe vậy ngẩng đầu lên: "Không sao hả, em thử uống một lúc hơn mười ly thử xem, ọe..."

"Anh ở trước mặt bọn họ tài giỏi như vậy, em tưởng..." Kim Tuyết Mai lè lưỡi một cái.

Hiện tại cô thật sự có chút dở khóc dở cười, nhớ lại bộ dáng khí phách cụng ly của Cao Phong, rất khó liên tưởng với hình ảnh ngồi xổm nôn điên cuồng là cùng một người!

"Anh không uống được sao, trước khi đi anh đã biết đó là một Hồng Môn Yến, em còn không tin." Cao Phong có chút bất đắc dĩ.

Kim Tuyết Mai hơi áy náy, chuyện này thật sự là cô có lỗi với Cao Phong.

Im lặng một lát, Kim Tuyết Mai chân trần đi tới nhà vệ sinh, xòe tay ra hơi do dự một chút, cuối cùng đặt lên lưng Cao Phong.

Sau đó bàn tay trắng nõn giơ lên, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp Cao Phong.

"Có thể cũng không tệ như chúng ta nghĩ, nói không chừng Trương Hàn chỉ muốn giới thiệu bạn bè với chúng ta thôi."

Cao Phong dứt khoát không nói nữa, người ta không đụng đầu vào tường sẽ không chịu quay đầu, Kim Tuyết Mai chính là loại người này, nếu không đụng vào tường thì sẽ không quay đầu, cô còn cần phải đụng đến khi tường đổ cơ.

"Sao anh không nói gì? Có phải đã hiểu được chút đạo lý không, quen thêm một số bạn bè cũng không phải xấu, có thể giúp đỡ cho công ty chúng ta." Kim Tuyết Mai nói tiếp.

"Công ty nhà họ Kim chỉ cần có em ở đó, không cần sự giúp đỡ của họ, cũng sẽ ngày càng phát triển."

Cao Phong dừng một chút nói tiếp: "Còn có, đừng hy vọng những người đó có thể giúp đỡ gì cho em, một mình anh là có thể cho em cảm giác an toàn rồi."

Nghe nói như thế, động tác vỗ lưng Cao Phong của Kim Tuyết Mai bỗng nhiên dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và đầy cảm động.

Một mình anh, là có thể cho em cảm giác an toàn mà em muốn sao...

Những lời này nếu như là trước đây, có thể chỉ là một lời nói đùa.

Nhưng lúc này, trong khoảng thời gian Kim Tuyết Mai ở chung với Cao Phong tới nay, những việc Cao Phong làm, đều đang chứng minh cho lời nói này.

Cho dù là sự giúp đỡ trong sự nghiệp của cô, hay là lúc Trương Hàn quấy rầy cô, cùng với lúc đỡ rượu giúp cô, Cao Phong đều đã chứng minh lời nói này.

Tuy rằng Cao Phong không có tiền, nhưng anh thật sự có thể cho cô cảm giác an toàn mà cô muốn.

"Trương Hàn dù sao cũng là nhân viên bất động sản Phong Mai, anh chỉ sợ cậu ta nói xấu về công ty chúng ta với bất động sản Phong Mai, sẽ có ảnh hưởng trong việc hợp tác."

Kim Tuyết Mai có chút lo lắng, mà nỗi lo này không phải không có lý, dù sao bất động sản Phong Mai cũng thân thiết với nhân viên mình hơn một chút."

"Ha ha, cậu ta nói thì sao chứ!" Cao Phong ngẩng đầu lên tự tin cười.

Bất động sản Phong Mai hợp tác với ai, hợp tác thế nào, tất cả đều từ một câu nói của Cao Phong.

Trương Hàn muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng qua là nói chuyện viển vông mà thôi.

"Ai, có lẽ không sao đâu, anh thấy người phụ trách bên bất động sản Phong Mai cũng không tệ."

"Được rồi Cao Phong, chờ chuyện này xong xuôi, chúng ta ra ngoài chơi vài ba ngày đi..." Kim Tuyết Mai bỗng nhiên nói.

"Đi đâu? Hay là khỏi đi..." Cao Phong sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện trực tiếp từ chối.

Dù sao mấy ngày nữa là mùng tám rồi, là ngày kỷ niệm kết hôn ba năm của anh và Kim Tuyết Mai.

Anh muốn vào ngày đó, làm một bất ngờ lớn cho Kim Tuyết Mai, sao có thời gian ra ngoài chơi chứ.

Mà lúc này trong lòng Kim Tuyết Mai cũng đang nghĩ tới ngày mùng 8 này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi