Kiều Thu Vân tò mò ý nghĩa trong lời nói của Kim Hồng Vũ, bà ấy lập tức lạnh lùng nói: "Ý của cậu là căn biệt thự này là chúng tôi thuê à?" "Khụ khụ, thím Kiều, cháu cũng không có nói như vậy... Chỉ là, cháu lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy qua giấy chứng nhận của bất động sản trị giá 200 tỷ, là dạng giấy chứng nhận như thế nào, bằng không thím lấy ra cho bọn cháu nhìn thử được không?" Kim Hồng Vũ ho khan một tiếng nói. "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng muốn nhìn một chút." "Ai không muốn xem chứ, giấy chứng nhận của bất động sản trị giá 200 tỷ, có phải là giấy được mạ bằng vàng hay không?" Người nhà họ Kim vừa cười vừa nói một trận.
Kiều Thu Vân có chút ngây ngẩn cả người, bà ấy lấy đầu ra giấy chứng nhận của bất động sản chứ!
Hiện tại bà ấy vẫn không biết, căn biệt thự này có phải là do Cao Phong mua hay không.
Cao Phong có giấy chứng nhận của bất động sản hay không bà ấy cũng không biết, bà ấy lấy đâu ra một tấm giấy chứng nhận của bất động sản đây?
Thấy Kiều Thu Vân có chút im lặng, vẻ chế giễu trên mặt đám người của Kim Nhạc Sơn càng sâu thêm vài phần.
Bọn họ vốn dĩ đã cảm thấy, một căn biệt thự 200 tỷ, cho dù Kim Tuyết Mai có nuốt tiền của xí nghiệp thì tuyệt đối cũng không mua được!
Hiện tại xem ra, tuyệt đối là đi mướn. "Trời ạ, vốn định đến xem căn biệt thự của thím Kiều, hiện tại xem ra, ha ha, hay là quên đi..."
Kim Hồng Vũ bĩu môi, sau đó nói: "Trời ạ, là tên rác rưởi Cao Phong đây mà? Khi nào thì em họ Tuyết Mai của tôi sẽ được tặng cho nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng vậy? Đến lúc đó, tôi cũng trở thành em họ của nhà họ Cao, ha ha!" "Nếu lại nói như vậy, tôi sẽ đánh anh!" Kim Hồng Vũ vừa dứt lời, giọng nói mang theo lạnh lẽo của Cao Phong truyền tới.
Người nhà họ Kim sửng sốt, lúc này bọn họ nhìn về phía Cao Phong, chỉ thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai đang đi tới cửa. "Hừ!" Kim Hồng Vũ liếc Cao Phong, anh ta ngẫm lại bản lĩnh của Cao Phong, anh ta vẫn không dám nói thêm về chủ đề này. "Cao Phong, cậu cũng đã tới rồi, tôi đây muốn nói rõ, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, dùng biệt thự mướn thì giả vờ cái gì chứ?" Kim Hồng Vũ khinh thường nhìn Cao Phong.
Kim Tuyết Mai nhíu mày, hỏi: "Làm sao anh biết biệt thự này là biệt thự mướn chứ?" "Ha ha, hai người không biết à? Anh và Hạ Vy đều biết." Kim Hồng Vũ cười khúc khích.
Kim Ngọc Dung cũng bật cười, mặt của cô ta mang theo sự chế giễu mà nhìn Kim Tuyết Mai. "Sau đó thì sao, anh muốn thể hiện điều gì?" Vẻ mặt của Cao Phong bình tĩnh mà nhìn Kim Hồng Vũ. "Thể hiện điều gì? Mấy ngày hôm trước, thím Kiều ở bên ngoài biệt thự, thế nhưng đụng phải Hạ Vy" "Thím ấy còn nói với Hạ Vy, cậu nói biệt thự kia là của cậu, kết quả thì sao? Kết quả đó là nhà của người ta, thím Kiều mang người đến tham quan, kết quả ngay cả cửa cũng không bước vào, ha ha!" Kim Hồng Vũ càng nói càng muốn cười. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Kiều Thu Vân nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, bà ấy cũng không có lời nào để nói, dù sao đây là sự thực. "Vậy sao, tôi nghĩ, có thể là do bà ấy thích trêu chọc con khỉ." Cao Phong nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi.
Kim Hồng Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, mắng to một tiếng: "Cao Phong, cậu nói ai là khỉ? Cậu mới là khỉ đó!" "Con khỉ nói ai?" Cao Phong hỏi. "Con khỉ là nói cậu!" Kim Hồng Vũ không chút do dự trả lời. "Trời, anh cũng thừa nhận rồi, con khỉ đang nói về tôi."
Khóe miệng của Cao Phong hiện lên một tia trêu tức.
Kim Tuyết Mai cố hết sức nhịn xuống, mới không có bật cười tại chỗ. "Cậu! Cậu!" Kim Hồng Vũ trừng mắt Cao Phong, sự thông minh của anh ta và Cao Phong hoàn toàn không cùng trình độ. "Dù sao thì biệt thự này cũng không phải là của các người, biệt thự này là do các người mướn!" "Ngay cả xung quanh biệt thự đều là mướn, làm sao cậu có thể mua được căn biệt thự trung tâm này chứ?" "Nếu không tin, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Hạ Vy, để đối chất với thím Kiều chuyện ngày đó một chút" Kim Hồng Vũ nói, muốn lấy điện thoại di động ra.
Cao Phong nhìn thoáng qua phía sau lưng của Kim Hồng Vũ, nhẹ giọng nói: "Không cần phải gọi điện thoại" "Ha ha, cậu sợ tôi vạch trần cậu à? Vạch trần cậu ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất định là rất mất mặt phải không?" Kim Hồng Vũ nhìn thoáng qua bên trong biệt thu.
Kiều Thu Vân cũng có chút khẩn trương, nếu như bị vạch trần trước mặt người thân và bạn bè, đây tuyệt đối là chuyện mất mật nhất "Tôi sợ người khác cười nhạo anh là con khỉ." Cao Phong liếc nhìn Kim Hồng Vũ một lần nữa và thản nhiên nói.
Kim Hồng Vũ căn bản không có chú ý tới ánh mắt của Cao Phong, lúc này anh ta lấy điện thoại di động ra, tìm được số điện thoại của Hạ Vy rồi bấm gọi.
Anh ta một bên gọi điện thoại, một bên nói: "Hôm nay tôi muốn mọi người nhìn xem, rốt cuộc ai mới là con khỉ!"
Kim Hồng Vũ gọi một cuộc điện thoại, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng chuông điện thoại.
Kim Hồng Vũ sửng sốt, anh ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cao gầy đang đi về phía bên này.
Nếu không phải là Hạ Vy thì còn có thể là ai? "Hạ Vy? Cô tới rất đúng lúc, cô đến đây chứng minh một chút, xem trong hai chúng tôi ai mới là con khỉ!" Kim Hồng Vũ kịp phản ứng, anh ta lập tức thu hồi điện thoại di động và cười nói.
Người nhà họ Kim đều cười một tiếng "Ha ha", chờ Hạ Vy vạch trần Kiều Thu Vân.
Sắc mặt của Kiều Thu Vân bây giờ cực kỳ khó coi, dù sao ngày đó khi bà ấy bị chặn ở bên ngoài biệt thự, vậy mà bị Hạ Vy bắt gặp. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chỉ là, Hạ Vy phớt lờ câu hỏi của Kim Hồng Vũ, trực tiếp đi đến trước mặt của Cao Phong, cô ta gấp rút giống như là cấp dưới gặp được cấp trên.
Kim Hồng Vũ trơ mắt nhìn Hạ Vy từ trước mặt mình đi qua, trong lòng lẩm bẩm điều gì đó.
Hạ Vy bước nhanh đi tới trước mặt của Cao Phong, cô ta do dự một chút, rồi cúi đầu chín mươi độ. "Cao... Cha cha cha...
Lâm Vạn Quân có nói qua, nếu Hạ Vy gặp Cao Phong thì phải kêu "Cha"!
Một tiếng "Cha" này của Hạ Vy, khiến mọi người bên ngoài và bên trong đều phải khó hiểu.
Tình huống này là gì đây?
Hạ Vy hướng về phía Cao Phong, cúi đầu không nói, vẫn còn mở miệng kêu "Cha"?
Đây có phải là một ngày quốc tế vui đùa? Hạ Vy đi ra ngoài không uống thuốc hay uống quá nhiều thuốc vậy? "Hạ Vy, cậu điên rồi sao?" Kim Tuyết Mai dùng tay nâng Hạ Vy dậy, ánh mắt của cô đờ đẫn nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy đứng dậy, chăm chú nhìn Kim Tuyết Mai và nói: "Tuyết Mai, tớ không điên! Cao... anh ấy, tớ nên gọi anh ấy là cha...
Không đợi Kim Tuyết Mai mở miệng hỏi, Hạ Vy lại tiếp tục nói: "Chuyện trước kia, xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tớ!"
Kim Tuyết Mai bối rối, Kiều Thu Vân sửng sốt, vẻ mặt của Kim Hồng Vũ và một đám nhà họ Kim cũng mang vẻ khiếp sợ.
Hạ Vy gọi Cao Phong là cha sao?
Loại chuyện này, thật quá vô lý!
Nhưng chứng kiến vẻ mặt thành thật của Hạ Vy, không hề có một chút vui đùa nào cả! "Cô vẫn chưa rời khỏi thành phố Hà Nội à?" Cao Phong khẽ nhíu mày. "Tôi sẽ thu dọn đồ đạc trong biệt thự rồi sẽ lập tức rời khỏi đây" Hạ Vy vội vã cung kính trả lời.
Cao Phong gật đầu, sau đó anh nhìn Kim Hồng Vũ với vẻ mặt vui đùa, nói: "Vậy nếu cô đã tới rồi, cô hãy nói cho Kim Hồng Vũ biết, rốt cuộc ai mới là con khỉ."
Hạ Vy liền vội vàng xoay người, nhìn Kim Hồng Vũ và nói: "Lúc đầu tôi chỉ trêu chọc anh thôi, không nghĩ tới, anh thật sự tin."
Lời nói này của cô ta khiến cho Kim Hồng Vũ đỏ mặt tới tận mang tai và không nói nên lời.
Kim Nhạc Sơn và một đám người nhà họ Kim, hai mặt nhìn nhau không nói được lời nào. "Trời ạ, cái gì, ngày hôm nay tôi mời người thân và bạn bè đến tham quan biệt thự, cũng không có mời con khỉ nha, hì hì!"
Kiều Thu Vân ngay lập tức trở nên kiêu ngạo và nhìn
Kim Hồng Vũ với vẻ chế giễu
Kim Hồng Vũ cắn rằng, hung hăng trợn mắt nhìn Cao Phong và Hạ Vy, sau đó đỏ mặt xoay người lên xe.
Đám người của Kim Nhạc Sơn cũng á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo và lên tiếng chào, bọn họ nhanh chóng xoay người lên xe để rời đi. Hạ Vy cũng không dám ở đây quá lâu, không để ý lời mời của Kim Tuyết Mai mà vội vã rời khỏi đây.