RỂ QUÝ RỂ HIỀN

“Hơn nữa chuyện này cũng đã được bà nội đồng ý rồi. Kim Tuyết Mai không tự ti cũng không kiêu ngạo, cất giọng hờ hững giải thích. “Hôm nay tôi cũng là vì đã tiếp nhận được mệnh lệnh của bà nội cho nên mới đến đây để thông báo cho cô biết một chuyện, Kim Tuyết Mai cô đừng có mà không biết điều như vậy.” Kim Ngọc Dung nói xong thì đưa tay vỗ bàn một cái “Có chuyện thì cũng chỉ cần gọi điện thoại là được. Kim Tuyết Mai nghe thấy Kim Ngọc Dung nhắc tới bà cụ Kim thì hai chân mày của cô cũng hơi nhíu lại. "Hừ! Tôi tới đây là vì để nói cho cô biết, buổi tiệc mừng thọ của bà nội năm nay sẽ được tổ chức đúng thời hạn Đến lúc đó toàn bộ mấy người một nhà của các người đều phải đến tham dự “Đúng rồi, sau buổi tiệc mừng thọ cho bà nội thì cũng chính là sinh nhật của cô nhỉ? Hì hì, tôi thân là chị họ của cô thì cũng phải chuẩn bị cho cô một món quà mới đúng đạo nhỉ? Mà món quà này... Cũng có một phần của Cao Phong “Nhưng mà món quà này ấy mà, tôi cảm thấy việc đưa trực tiếp cho hai vợ chồng các cô ở trước mặt tất cả người nhà họ Kim ngay trong bữa tiệc chúc thọ cho bà nội ngày hôm đó là thích hợp nhất. Kim Ngọc Dung dùng ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa để mà nhìn Kim Tuyết Mai

Kim Tuyết Mai nghe vậy thì hơi nhưởng mày lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự giá lạnh mà lên tiếng nói: "Kim Ngọc Dung, cô lại muốn làm cái gì?" “Hì hì, nóng lòng muốn biết đến như vậy à? Đừng có gấp gáp mà, món quà này ấy à, nhất định có thể mang đến cho cô và cái tên Cao Phong kia một sự “Vui mừng rất lớn" Chỗ sâu trong đáy mắt của Kim Ngọc Dung thoáng qua một tia nghiền ngẫm và cười nhạt khinh bỉ.

Lần này, tôi nhất định sẽ để cho Kim Tuyết Mai cô biết được, rốt cuộc là Kim Ngọc Dung tôi có thủ đoạn gì.

Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Kim Ngọc Dung, chỉ trong chốc lát sau, cô vừa nghiêng đầu sang một bên vừa nói: “Chuyện này tôi đã biết được rồi! Buổi tiệc mừng thọ của bà nội, chúng tôi nhất định sẽ đến, còn bây giờ, cô đi thong thả, không tiền.”

Tuy nhiên, dù cho phải đối mặt với lệnh đuổi khách này của Kim Tuyết Mai, nhưng mà Kim Ngọc Dung cũng không có ý định gấp gáp rời đi.

Kim Ngọc Dung chậm rãi nâng chén trà lên, thong dong uống một hớp, sau đó lại không coi ai ra gì mà cầm chiếc gương trang điểm lên, chỉnh trang lại lớp trang điểm trên mặt của chính mình. “Kim Tuyết Mai, tôi nghe nói Long Tuấn Hạo đã tuyên bố, muốn đấu giá được chuỗi dây chuyền của Nữ hoàng Anh kia để tặng cho Kim Tuyết Mai cô, để cho cô trở thành nữ vương của Thành phố Hà Nội đấy?”

Trong giọng nói của Kim Ngọc Dung tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường, nhưng mà sự hâm mộ và ghen tị nồng nặc trong mắt lại đã làm bại lộ ý tưởng chân thật bên trong lòng của cô ta. “Người khác nói cái gì hay là làm cái gì, đó đều là ý nghĩ riêng của người khác, không có bất cứ sự liên quan gì đến tôi hết!” “Nếu như cô đã không còn có chuyện gì khác, vậy thì tôi muốn tiếp tục làm việc rồi, An Phương, tiễn khách!” Kim Tuyết Mai hướng mắt về phía ngoài cửa mà kêu một tiếng.

Giám đốc Phương lập tức đi vào, mặc dù bây giờ cô ấy đã được thăng chức lên làm Giám đốc, nhưng mà cô ấy vẫn bằng lòng đi theo bên người của Kim Tuyết Mai, làm một Thư ký của cô. “Hừ! Cái Xí nghiệp của nhà họ Kim này cũng có một phần là của tôi đấy, nếu như tôi không muốn đi thì ai dám động vào tôi chứ?” Kim Ngọc Dung đột nhiên vỗ mạnh lên bàn một cái sau đó đứng bật dậy.

Cô ta có chút không khống chế được những cảm xúc của chính mình mà nhìn chằm chằm vào Kim Tuyết Mai, lạnh lùng và khinh bỉ cười nói: “Kim Tuyết Mai à Kim Tuyết Mai, tôi thật sự không biết được, rốt cuộc là có có điểm tốt gì nữa đấy!” “Cái tên vô dụng Cao Phong kia vì cô mà chịu đựng sự giễu cợt của người khác trong ba năm dài, Công ty Bất động sản Phong Mai lại vô cùng xem trọng cô, ngay cả một người đàn ông bá đạo giống như Long Tuấn Hạo kia, vậy mà cũng nhớ mãi không quên một người phụ nữ đã có chồng như cô, đến tột cùng thì cô có cái gì tốt chứ?” “So với Kim Ngọc Dung tôi thì cô có khuôn mặt đẹp hơn, hay là có vóc dáng, thân người đẹp hơn, hay là có năng lực tốt hơn so với tôi?” Kim Ngọc Dung càng nói càng trở nên kích động. “Tôi cảm thấy về điểm nào thì Tổng giám đốc Tuyết Mai cũng tốt hơn so với cổ." Giám đốc Phương nổi tiếp mà trả lời Kim Ngọc Dung một câu, "Im miệng!” Kim Ngọc Dung đột nhiên võ bàn một cái, hết lên với Giám đốc Phương, sau đó một lần nữa quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai, Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Kim Tuyết Mai lắc đầu, bất đắc dĩ bật cười một tiếng, sau đó nói: "Ừ, có nói gì cũng đúng, có so sánh về điểm nào thì cũng có ưu thế hơn tôi." "Tôi không có được sức quyến rũ giống như cô, vì thế cho nên tôi cũng chỉ cần có một mình Cao Phong là đủ rồi." "Cò!” Kim Ngọc Dung nghe vậy thì sắc mặt ngay lập tức trở nên cứng đờ, giận dữ nhìn Kim Tuyết Mai.

Kim Ngọc Dung nhìn Kim Tuyết Mai hai giây, sau đó bằng nhiên lại không nhịn được mà bật cười. “Quả đúng thật sự là Cao Phong đối xử với cô không tệ, nhưng mà như thế thì lại có lợi ích gì? Ngày hôm nay anh ta sẽ lại bị toàn bộ người của Thành phố Hà Nội này nhạo bảng thêm một lần nữa. “Bởi vì Thiếu tướng của nhà họ Long, Long Tuấn Hạo, sẽ đích thân ra tay, đấu giá được sợi dây chuyền kia, sau đó tặng lại nó cho cô, đồng thời anh ta cũng sẽ khiến cho Cao Phong phải đội lên đầu của chính mình một cái mũ xanh thật là to, ha ha... “Hầy, lại nói đến Cao Phong, anh ta đâu rồi?” Trên mặt của Kim Ngọc Dung bị chất đầy bởi vô số sự giễu cợt. “Cao Phong đã đi tham gia buổi đấu giả rồi, cho nên sợ dây chuyền kia sẽ thuộc về tôi! Hơn nữa, cũng chỉ có thể là do Cao Phong mang nó về tặng cho tôi mà thôi.” “Cao Phong anh ấy nhất định sẽ đấu giá được sợi dày chuyền kia, sau đó tự tay đem nó đến trước mặt của tôi.”

Giờ khắc này, trên mặt của Kim Tuyết Mai hiện lên vẻ vô cùng tự tin, trong giọng nói thì lại càng không cần phải nghi ngờ, ngay cả là Kim Ngọc Dung cũng đều bị thái độ này của cô làm cho kinh sợ chỉ trong một cái chớp mắt.

Sau khi Kim Ngọc Dung rơi vào trong sự ngây ngốc và sững sờ trong một thoáng chốc, thì lại bỗng nhiên cất tiếng cười to.

Nói: “Kim Tuyết Mai, cô có thể nào đừng có mà ngây thơ đến như thể có được hay là không? Chỉ dựa vào cái tên Cao Phong kia? Nếu như mà anh ta có thể đấu giá được sợi dây chuyền kia, giành được chiến thắng từ trên tay của Long Tuấn Hạo, vậy thì Kim Ngọc Dung tôi sẽ gọi anh ta một tiếng cha!” Kim Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường. “Người trước đó nói ra những lời này chính là Hạ Vy, ngày hôm trước cô ta vẫn còn gọi tôi là cha đấy” “Nhưng mà cô thì thôi bỏ đi, để tránh làm rối loạn vai vế."

Bỗng nhiên, từ phía bên ngoài cửa phòng làm việc truyền tới một giọng nói hài hước, đó chính là Cao Phong.

Thật ra thì Cao Phong đã đến được trước cửa từ ban nãy rồi, cũng đã nghe được một hồi đoạn nói chuyện của hai người ở bên trong, đến lúc này mới cất bước chân đi vào. “Lục tổng tài!" Giám đốc Phương vội vàng cung kính mà cất giọng chào hỏi.

Cao Phong khẽ gật đầu, đi thẳng vào bên trong phòng làm việc. “Cao Phong!” Kim Tuyết Mai kinh ngạc lại vui mừng gọi tên anh, sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi. Mà trái tim vẫn luôn bị treo lên trên cành cao của Kim

Tuyết Mai đến lúc này cuối cùng cũng đã được buông xuống.

Thật ra thì, vào thời điểm mà Cao Phong đi đến Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên để tham gia vào buổi đấu giá kia, trong lòng của Kim Tuyết Mai cảm thấy rất là lo lắng.

Tính tình của cái người đàn ông tên Long Tuấn Hạo kia rốt cuộc là có bao nhiêu hung ác, Kim Tuyết Mai cũng đã từng được nghe nói qua, cho nên cô rất sợ Long Tuấn Hạo làm ra chuyện gì đó với Cao Phong. Bây giờ tận mắt thấy được Cao Phong bình yên vô sự mà trở lại, sự vui sướng ở trong lòng của cô cũng khó mà nói nên lời, đồng thời cuối cùng cũng đã được yên lòng. “Ừ, anh đã trở về rồi đây.” Cao Phong đưa mắt hướng về phía Kim Tuyết Mai, cong môi nở một nụ cười rồi lên tiếng đáp lại cô, còn đối với Kim Ngọc Dung ở phía bên cạnh thì lại không hề nhìn lướt qua dù chỉ là một giây. “Ai dô, đã tham dự xong buổi đấu giá mà quay trở lại rồi đấy sao? Hôm nay đã tăng thêm được không ít kiến thức, thấy được thêm không ít cảnh đời rồi có phải hay không?" “Tôi cũng thật là bội phục anh đấy, Cao Phong! Người khác đi đến những buổi đấu giả nhưu thế này cũng đều là bởi vì có món đồ nào đó cần đấu giá, muốn đấu giá, nhưng mà anh thì lại hay rồi, đến đấy cũng chỉ là vì để xem trò vui, xem cách người ta tiêu tiền mà thôi, ha ha!” Kim Ngọc Dung che miệng cười nhạo, dáng vẻ vui mừng dường như không ngừng lại được.

Nhưng mà Cao Phong vẫn không đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía Kim Ngọc Dung, giống như là anh đang coi cô ta thành không khí vậy.

Mà chỉ trong một giây kế tiếp, tiếng cười của Kim Ngọc

Dung đã tắt lịm, giống như là một đoạn video đang được trình chiếu nhưng rồi lại bị ai đó đột ngột nhấn vào nút dừng lại vậy, đột nhiên rơi vào im bặt.

Ngay sau đó, Kim Ngọc Dung, còn có Giám đốc Phương, thậm chí là bao gồm cả Kim Tuyết Mai ở bên trong đó, cả ba người đều trợn to hai con mắt của chính mình mà nhìn về phía bàn tay của Cao Phong.

Lúc này, có một chiếc hộp nho nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Cao Phong.

Cái hộp nhỏ này được chế tạo cực kỳ tinh xảo, xung quanh viền hộp được nạm bằng một dải vàng mỏng manh, tinh tế, trên đường viền có màu vàng của kim loại kia không ngừng phản xạ lại ánh sáng, tạo thành từng điểm lấp lánh, bên trên đó còn nạm một vài những viên kim cương nho nhỏ để tô điểm thêm.

Dù cho có nói thế nào đi chăng nữa thì Kim Ngọc Dung cũng vẫn là con gái của một dòng họ lớn, cho nên những loại kiến thức cần phải có thì cô ta cũng vẫn có được, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một chút cũng có thể thấy được, những viên đá được khảm nạm ở bên trên chiếc hộp này chắc chắn chính là kim cương thật

Ngay cả một chiếc hộp đựng thôi mà cũng đã dùng đến vàng ròng để làm đường viền, dùng kim cương để mà khảm nạm làm đồ trang trí như vậy, vậy thì đồ vật ở bên trong, khẳng định cũng phải là loại đồ vật có giá trị không tầm thường?

Liên tưởng đến việc ngày hôm qua, đại diện tổ chức buổi đấu giá của Hà Nội đã tiến hành một đợt tuyên truyền trắng trợn và phung phí về chiếc dây chuyền của Nữ hoàng nước Anh, trong lòng của cả ba người phụ nữ Kim Tuyết Mai đều không ngừng vang lên những tiếng “Bịch bịch bịch” cuống cuồng và hỗn loạn.

Ngay trong một giây sau, khỏe miệng của Cao Phong hơi hơi cong lên, tiếp đó anh mới chậm rãi mở nắp của chiếc hộp nhỏ tinh xảo kia lên. "Lach cach!"

Một tiếng bật mở giòn dã, chiếc nắp của cái hộp nhỏ đã bị hoàn toàn được vén mở ra, trong nháy mắt, đồ vật bên trong cũng đã được xuất hiện ở trước mặt của ba người phụ nữ.

Vốn dĩ là trước đó, Giám đốc Phương đứng ở phía sau lưng của Cao Phong, nhưng mà vào giờ phút này, cô ấy cũng không đoái hoài gì tới thân phận hay lễ phép gì nữa, không khống chế được mà đi tới bên này cùng nhìn xem. “Trời ơi! Đẹp quá!” Giám đốc Phương thét lên một tiếng đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi