RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Mặc dù việc chém liên tiếp tám mươi triệu phú là điều không thể tin được, nhưng Long Tuấn Hạo biết rằng đối với quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu mà nói thì việc này rất dễ dàng.

Dưới con mắt sát thủ chuyên nghiệp và tàn nhẫn như bọn họ, không có phân biệt giàu nghèo, chỉ quan tâm đến người thuê mình và mục tiêu cần tiêu diệt. “Nếu không chiến đấu thì còn chết nhanh hơn.” Long Chí Minh thở dài và bắt đầu gọi điện thoại.

Ông ta hiểu được ý của tập đoàn Vitino, nhưng lúc này không có cách nào khác.

Biết rằng ngay khi gọi cuộc điện thoại này xong cũng không tránh khỏi cái chết. Nhưng mà cái chết đến chậm một giây cũng tốt, đó là bản năng của con người.

Ánh mắt của Huyền Anh như rắn độc, quan sát hết cử động của mọi người ở đây.

Sau khi chắc chắn rằng mọi người đã gọi điện thoại xong, Huyền Anh mới chậm rãi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, trông vô cùng âm trầm. "Đã gọi xong hết chưa? Tôi biết là phần lớn cổ phần đều nằm trong tay các người! Có lẽ, một số người đã không làm theo những gì tôi nói " “Nhưng nó không quan trọng. Tôi đã có thể đối phó được với các người thì cũng có thể ra tay với công ty của các người “Bây giờ, trò chơi đã kết thúc, các người có thể nhắm mắt được rồi!" Huyền Anh nở nụ cười âm trầm. “Anh! Anh định làm gì?” Tưởng Hưng Thịnh mở to mắt, cơ thể run rẩy hỏi Huyền Anh.

Cái gì mà triệu phủ, cái gì mà nhân vật quan trọng, cái gì mà ông chủ lớn...

Trước mặt đám người Huyền Anh, tất cả đều giống như thịt trên thớt. “Haha, tiến các người lên đường...

Huyền Anh mỉm cười và búng ngón tay của mình, băng đạn của khẩu súng lục màu vàng lập tức bật ra, và anh ta từ từ lấy ra một băng đạn mới và nạp vào súng. “Anh! Anh nói là sau khi chúng tôi gọi điện thoại, sẽ thả chúng tôi ra mà?” Tưởng Hưng Thịnh nghiến răng nghiến lợi gầm lên. “Ông lại nói chuyện quy củ với một sát thủ, ông ngày thơ hay là nghĩ tôi ngu ngốc hả?" “Tôi Huyền Anh nói chuyện chưa bao giờ giữ lời.

Huyền Anh cười nhạo, đem băng đạn nạp vào súng. “Cạch cạch!”

Băng đạn được nạp vào kêu lên một tiếng.

Âm thanh giòn giã này giống như một tiếng chuông báo tử, khiến mọi người lập tức run rẩy.

Đêm càng ngày càng tối.

Xung quanh núi Bồng Thiên bị bao vây bởi bóng tối, giống như vô số mãnh thủ đang ngủ yên trong bóng đêm. Bóng đêm giống như vô tận, bản thân nó là một con quái vật khát máu, sẽ mở mồm ra và nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Trong biệt thự yên tĩnh, tràn ngập không khí chết chóc.

Ngay cả những con côn trùng cũng ngừng kêu, giống như chúng cũng đã bị nhiễm không khí chết chóc này.

Trong khuôn viên biệt thự, ánh sáng trên ngọn đèn chiếu rọi xung quanh. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nhóm người Tưởng

Hưng Thịnh và Long Chí Minh, phản chiếu gương mặt thảm hại của bọn họ.

Bởi vì người ta đang là dao thớt, còn mình thì là miếng thịt

Vào lúc này, tất cả các nhân vật lớn ở thủ đô Hà Nội đều đang trong tình trạng chờ bị tàn sát.

Một cảm giác xót xa ùa về.

Bọn họ cảm thấy mình như là đồ ngốc vậy!

Nếu không phải bọn họ tập hợp lại để ép Long Chí Minh tấn công bất động sản Phong Mai, thì làm sao bọn họ lại bị Huyền Anh bao vây ở đây chứ? Cố tình nhắm đến mục tiêu là bất động sản Phong

Mai, cố gắng bằng mọi cách để thâu tóm người khác, và phát triển công ty tập đoàn của riêng mình.

Kết quả là thành ra như này.

Tại thời điểm này, họ sẵn sàng đổi hết tài sản của mình để giữ lại được mạng sống.

Kể cả là sẽ nghèo rớt mồng tơi, nhưng ít ra họ vẫn còn sống sót.

Nếu ai đó có thể cứu họ vào lúc này, thì bọn họ chắc chắn sẽ coi như ba mẹ tái sinh của mình! “Tôi có thể gọi điện về nhà không?” Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tái nhợt đang run rẩy hỏi. “Không phải là Việt Nam của các người có ma, có thần sao?” Huyền Anh chậm rãi lắc đầu: “Nếu có chuyện gì cần nói với người nhà, thì các người có thể làm ma mà báo mộng cho người nhà biết.”

Vừa dứt lời, năm mươi người lính đánh thuê của quân đoàn đẫm máu đã lên cò súng.

Các họng súng được nâng lên và nhắm vào Tưởng Hưng Thịnh, bao gồm cả Long Chí Minh và Long Tuấn Hạo. "Bich!" "Bich!"

Trong một giây tiếp theo, nhiều người sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống đất.

Nhiều người sợ hãi, rằng cắn vào nhau cầm cập, cả người không ngừng run rẩy.

Chỉ có Long Tuấn Hạo tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyền Anh, giống như muốn khắc sâu hình dạng của Huyền Anh vào trong óc.

Huyền Anh dường như thích thú với sự sợ hãi của mọi người, tay phải cầm súng lục, dang rộng tay ra và nhìn lên bầu trời đêm. “A! Chính là cảm giác này, giống như người Việt Nam các người hay thường nói, chính là cảm giác nắm được quyền thế, và không có ai chống lại được!” “Lúc này đây, tôi là người có quyền lớn nhất!” Huyền Anh hít một hơi dài, giống như là đang mê say không khí này, ngửa mặt lên trời cảm nhận. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Ngay lập tức, ánh mắt của anh ta hơi nheo lại, nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh núi Bồng Thiên.

Lúc này, căn biệt thự cao cấp trên đỉnh núi Bồng Thiên hoàn toàn tối, không có một tia sáng nào ở đấy.

Nhưng Huyền Anh lại mờ mờ nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng lại trên nóc biệt thự. Cả người giống như hòa với màn đêm, khoanh tay đứng trên đỉnh, quan sát thế giới.

Huyền Anh cùng người đó nhìn mấy giây, trong lòng khẽ động rồi thu tầm mắt lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Không nên chậm trễ nữa, làm cho xong nhiệm vụ rồi khỏi nơi này thôi.

Dù sao thì đây cũng không phải địa bàn của bọn họ mà là một quốc gia khác. “Sẵn sàng!”

Huyền Anh khẽ kêu lên, và đưa bàn tay lên không trung. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào lòng bàn tay

Lòng bàn tay ấy như một lá cờ chỉ huy chiến trận. này.

Mọi người đều hiểu rằng khi lòng bàn tay ấy rơi xuống cũng là lúc Long Chí Minh và những người khác sẽ chết. Mọi người trợn tròn mắt, trái tim như bị bóp lại, đập dữ dội.

Quỳ xuống đất cầu xin lòng thương xót sao?

Nó vô dụng!

Thắp hương cúng Phật cầu phúc?

Cũng không có tác dụng!

Ai có thể cứu bọn họ vào lúc này đây? “Phụt!”

Vào lúc này, khi ý nghĩ sẽ phải chết nảy sinh trong lòng mọi người, một tia sáng đột nhiên phát ra từ biệt thự trên đỉnh núi.

Ánh sáng cực kỳ chói mắt, giống như ánh sáng của mặt trời, từ trên trời chiếu xuống ngọn núi Bồng Thiên.

Ánh sáng này xuyên qua bóng tối của ngọn núi.

Đó chính là ánh sáng từ ngọn đèn trên tầng cao nhất của biệt thự. Lúc này, trái tim của mọi người như ngừng đập.

Bồ tát hiển linh sao?

Trong một giây tiếp theo, mọi người từ từ đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi Bồng Thiên.

Ánh sáng mạnh đến nỗi làm cho người bình thường nhức cả mắt, không kìm được mà rơi nước mắt, nhưng những người này vẫn nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.

Bên cạnh ánh sáng chói lòa, trong ánh mắt của mọi người có một bóng dáng đang chắp tay sau lưng.

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đó, nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được loại khí chất độc đoán, lãnh đạm, bá đạo.

Đó là một kiểu khí thế coi thường thiên hạ.

Dường như tất cả mọi người trên thế giới này sẽ bò và run rẩy dưới chân người này, và ngước nhìn lên người này giống như nhìn một vị thần!

Trên thực tế, nó cũng giống như vậy.

Lúc này, tất cả mọi người đang ở tầng năm biệt thự của nhà họ Long đều ngước lên nhìn bóng dáng này.

Cao Phong!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi