RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Tuyết Vũ, haha! Con có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Nhà họ Cao ở Đà Nẵng là loại tồn tại gì con có biết không?" "Ngay cả tập đoàn Thiên Long ở Hà Nội cũng chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Cao. Con nói với mẹ rằng Cao Phong là con trai của nhà họ Cao?" "Con thật sự cho rằng Cao Phong họ Cao nghĩa là có liên quan với nhà họ Cao sao? Cậu ta chẳng qua trùng hợp cũng mang họ Cao thôi!" "Mẹ nói cho con biết, mẹ còn mang họ Kiều! Đại minh tinh Kiều Duy có phải là con gái mẹ không?" Kiều Thu Vân nói với giọng vô cùng tàn bạo. "Nói mẹ cũng không hiểu, thật ra con đã đoán vậy từ trước, chỉ là vẫn luôn không dám nghĩ theo hướng đó!" "Chiếc Bentley Mulsanne chúng ta đang ngồi, biệt thự trung tâm, còn nhiều thứ mà mẹ không biết. Đây chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể có được, ngay cả nhà họ Kim cũng không có!" Kim Tuyết Vũ do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không kể câu chuyện về căn biệt thự trên tầng cao nhất. Bởi vì cô biết nếu Kiều Thu Vân còn không tin chuyện này, thì làm sao bà có thể tin được chuyện đó?

Kiều Thu Vân không lên tiếng, trầm mặc vài giây.

Rốt cuộc, ngay cả khi bà không muốn tin, nhiều thứ là sự thật vẫn đang bày ra trước mắt.

Những gì Cao Phong đã làm được trong khoảng thời gian này quả thực không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Chỉ riêng Biệt thự Trung tâm Phương Đông Đế Cảnh trị giá 134 triệu đã là giấc mơ mà nhiều người không thể đạt được. "Hừ! Cho dù cậu ta cũng có chút bối cảnh thì đã sao?" "Cậu ta chỉ là một con chó mất nhà! Nếu như hồi đó không phải mẹ làm quen với cậu ta, hiện tại Cao Phong có lẽ đã chết đói rồi!" "Mẹ hỏi con, nếu như Cao Phong thật sự là con trai nhà họ Cao, nhà họ Cao lại để cho con cháu sa sút như vậy sao?" "Lại nói, cho dù Cao Phong thật sự có liên quan gì đến nhà họ Cao, thì cũng là một con chó bị nhà họ Cao đuổi ra ngoài, là một phế vật!" “Đi theo loại phế vật như vậy có gì tốt?” Kiều Thu Vân hừ lạnh đáp. “Không phải bà nói muốn Tuyết Vũ kết hôn với con cháu nhà họ Cao sao?” Kim Ngọc Hải nghe vậy cũng hơi nhíu mày. "Tôi muốn Tuyết Vũ gả cho nhà họ Cao làm thiếu phu nhân hưởng phúc! Là gả cho nhà họ Cao chứ không phải gả cho con cháu nhà họ Cao! Ông hiểu không?" "Nếu không thể làm thiếu phu nhân nhà họ Cao, vậy cho dù Cao Phong thật sự có liên quan với nhà họ Cao thì cũng để làm gì? Chẳng qua chỉ là con chó mất nhà." Kiều

Thu Vân khỏe miệng tràn đầy khinh thường.

Trong lòng bà ta, gả cho ai không quan trọng, có thể vào nhà họ Cao là tốt rồi.

Kim Tuyết Vũ khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.

Cô thực sự không biết mình nên làm gì để thay đổi suy nghĩ thậm căn cổ để của Kiều Thu Vân và thay đổi cách nhìn của Kiều Thu Vân về Cao Phong. “Tuyết Vũ, mặc kệ bà ấy đi, bà ấy điên rồi.” Kim Ngọc Hải thấy Kim Tuyết Vũ cảm thấy khó chịu, vì con gái mình mà thái độ cứng rắn hơn. “Kim Ngọc Hải, ông thử nói lại lần nữa xem?” Kiều Thu

Vân nhìn chằm chằm Kim Ngọc Hải. "Hôm nay dù bà có nói gì đi nữa, chiếc Bentley Mulsanne này cũng là nhờ Cao Phong chúng ta mới được lái, hiểu không?"

Kim Ngọc Hải liếc nhìn Kiều Thu Vân và đáp lại một cách cứng rắn.

Kiều Thu Vân khóe miệng mấp máy, nhưng bà ta không nói gì thêm.

Trang viên của bà cụ Kim.

Kim Nhạc Sơn là anh cả đời thứ hai của nhà họ Kim, huynh trưởng như cha, tự nhiên cũng là một nửa chủ nhân, đứng ở cửa đón khách.

Kim Phúc Khang, con trai thứ ba đời thứ hai của nhà họ Kim, cũng đến sớm để giúp Kim Nhạc Sơn.

Kim Phúc Khang chính là ba của Kim Ngọc Dung, dù đã ngoài bốn mươi nhưng ông rất thích ăn uống vui chơi, ăn mặc rất hợp thời trang.

Nói trắng ra, ông ta là công tử ăn chơi trác táng lớn tuổi nhất nhà họ Kim, đến cả Kim Hồng Vũ cũng không theo kip.

Nếu là trước đây, ông ta nhất định sẽ không đứng đây giúp đỡ, nhưng bây giờ thì khác.

Lúc trước khi Kim Nhạc Sơn phụ trách tổng công ty của nhà họ Kim, ông ta rất vui vì Kim Phúc Khang không có tham vọng tranh giành quyền lực với mình, vì vậy tiền nên đưa ông ta đều đưa không thiếu một xu.

Kim Phúc Khang đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện tranh giành quyền lực, ông ta chỉ có một đứa con gái duy nhất là Kim Ngọc Dung sau này còn phải gả đi, dù sao có tiền tiêu, có thể ra ngoài ăn uống vui chơi thoải mái là được rồi.

Nhưng bây giờ Kim Nhạc Sơn mất quyền lực, không những tiền không còn, mà Kim Phúc Khang cũng cảm thấy khủng hoảng.

Nếu còn không nhanh chóng biểu hiện tốt trước mặt bà cụ Kim thì thật sự sẽ để cả nhà Kim Tuyết Vũ dành hết mọi thứ “Phúc Khang, mọi thứ bên trong đều sắp xếp xong rồi chứ?” Kim Nhạc Sơn liếc nhìn Kim Phúc Khang, trong lòng lóe lên một tia khinh thường, trầm giọng hỏi.

Ai cũng nói Cao Phong là phế vật nằm chờ chết của nhà họ Kim, nhưng Cao Phong chỉ ở nhà Kim Ngọc Hải mà thôi.

Trên thực tế, Kim Phúc Khang này mới là con sâu mọt lớn nhất trong nhà họ Kim! "Anh đừng lo, em đã sắp xếp xong rồi." Kim Phúc Khang cười, vỗ ngực nói. "Tốt! Hãy nhớ, hôm nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta!" "Nhất định không được để gia đình Ngọc Hải cướp đi hào quang, nếu không Bà cụ Kim sẽ càng coi trọng bọn họ hơn." “Đến lúc đó, chúng ta chúng ta muốn đứng vững ở nhà họ Kim sẽ càng khó khăn hơn. Một tia mù mịt thoáng qua trong mắt Kim Nhạc Sơn. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Kim Phúc Khang không suy nghĩ nhiều hỏi: "Đại ca, Bà cụ Kim đã lớn tuổi như vậy, sao vẫn còn thích quyền thế?"

Nghe vậy, Kim Nhạc Sơn khẽ cau mày, liếc nhìn bà cụ Kim đang tươi cười ở trong sân, trầm giọng nói: "Tâm nguyện lớn nhất của lão gia là để cho nhà họ Kim có đủ tư cách sống ở khu biệt thự Bồng Thiên." "khu biệt thự Bồng Thiên đại diện cho quyền lực cao nhất ở thành phố Hà Nội. Người thường làm sao có thể sống trong đó được?" "Ngay cả nhà họ Tưởng, đệ nhất đại gia tộc ở Hà Nội cũng phải tốn rất nhiều công sức mới mua được một căn biệt thự dưới lầu ba." "Bà cụ rất thích quyền lực, muốn nhà họ Kim ngày càng lớn mạnh, có tiếng nói ở thành phố Hà Nội, nếu nhà họ Kim có thể chuyển vào khu biệt thự Bồng Thiên, dù ở tầng dưới cùng cũng được, chỉ để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của lão gia!"

Kim Phúc Khang dường như đã hiểu, im lặng gật đầu. Kim Nhạc Sơn thở dài nói: "Lúc đầu ta có nói chuyện với Bà cụ Kim. Bà nói nếu ai có thể đưa nhà họ Kim vào sống trong biệt thự khu biệt thự Bồng Thiên, dù có phải giao lại quyền lực của nhà họ Kim bà ấy cũng sẽ không hối hận!" "Vì vậy sau khi Kim Tuyết Vũ giành được quyền hợp tác với Bất động sản Phong Vũ, bà cụ Kim đã rất coi trọng cô ta. Đó chính là nguyên nhân."

Kim Phúc Khang lại gật đầu, lầm bầm: "Về phần kẻ vô dụng như anh hai, anh ta còn lâu mới có thể khiến nhà họ Kim đi lên! Còn Cao Phong so với anh hai thì còn tệ hơn!" "Cho nên, hôm nay chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta phải để cho bà cụ Kim thấy ai mới là người có năng lực nhất trong nhà họ Kim này." “Nói không chừng Bà cụ Kim vui vẻ lại đưa cổ phần trong tay cho chúng ta, sau đó chúng ta có thể dùng định mức cổ phần để kéo Kim Tuyết Vũ xuống” Kim Nhạc Sơn nheo mắt lại, một tia sáng lạnh lóe lên.

Cổ phần trong tay bà cụ Kim đương nhiên là nhiều nhất.

Kim Phúc Khang không thể không gật đầu, khi Kim Nhạc Sơn trở thành chủ tịch, nhất định sẽ trả tiền cho ông ta, đây là điều mà Kim Phúc Khang theo đuổi.

Chỉ cần có tiền tiêu xài, ông ta chẳng nghĩ ngợi gì.

Kim Phúc Khang đang muốn nói gì đó, khi nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne từ xa đi tới, ông ta vội vàng ngậm miệng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi