RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Ngay khi giọng quản gia cất lên, rất nhiều người đều vỗ tay cực kỳ phối hợp. bà cụ Kim trên người mặc bộ trang phục lộng lẫy, tay cầm nạng hình đầu rồng, từ từ ngồi dậy từ ghế chủ nhân.

Đứng ở bậc thềm, nhà họ Kim phía dưới đều nhận được ánh mắt của Bà cụ Kim. Nhưng khi Bà cụ Kim nhìn về phía cả nhà Kim Tuyết

Mai, ánh mắt của bà ấy chỉ lướt qua, không lưu lại quá lâu. “Cám ơn người nhà, vẫn còn chưa quên bà lão này, năm nào cũng chúc thọ tôi, mọi người có lòng rồi!” Bà cụ Kim nói xong, lại có thêm một tràng vỗ tay. "Năm nay, nhà họ Kim của chúng tôi đã ký hợp tác với một công ty tập đoàn lớn như bất động sản Phong Mai, giành được rất nhiều đơn đặt hàng, công ty ngày càng lớn mạnh, việc kinh doanh phát triển không ngừng. Tất cả điều này đều là nhờ sự chung sức nỗ lực của mọi người, bà lão này ở đây, nói với mọi người một tiếng vất vả rồi! " "Mỗi bữa tiệc chúc thọ, tôi phải nói một điều, và hôm nay cũng vậy." "Đó là, tôi hy vọng rằng các vị sẽ tiếp tục nỗ lực làm việc chăm chỉ, để nhà họ Kim phát triển ngày càng lớn mạnh hơn nữa, hoàn thành tâm nguyện ban đầu của ông già nhà tôi, để nhà họ Kim có thêm tiếng nói ở thành phố

Hà Nội, và ở khu biệt thự cao cấp Bồng Thiên đó có một chỗ đứng cho nhà họ Kim chúng ta!" "Đối với tâm nguyện này của lão gia, bà cụ Kim. tôi nguyện ý làm tất cả! Cho dù giao cổ phần, tôi cũng không có lời oán hận gì, chỉ xin mọi người để lúc tôi còn sinh thời, cho tôi nhìn thấy ngày đó." bà cụ Kim nói xong, chậm rãi gật đầu, rồi ngồi vào ghế. "Bà ơi! Bà yên tâm, chúng con sẽ nỗ lực gấp đôi, để hoàn thành mong muốn của ông nội!" Kim Hồng Vũ là người đầu tiên nhảy ra ngoài. “Bà cụ Kim yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng!” Rất nhiều người nhà họ Kim cũng vội vàng nói theo.

Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng mang sắc mặt vô cùng nghiêm túc, trả lời với ánh mắt rất kiên quyết, như thể đang tuyên thệ.

Cao Phong xem biểu tình của mọi người, đủ loại biểu cảm.

Sợ rằng, nhà họ Kim to lớn này, có mấy chục người, chỉ có Kim Tuyết Mai là người duy nhất, thực sự đặt nguyện vọng của lão gia trong lòng!

Sau khi Kim Tuyết Mai trả lời, cô mở to mắt nhìn Cao

Phong.

Tối qua, Cao Phong nói rằng anh đang ở biệt thự trên núi Vân Nam, còn bật công tắc đèn ngay tại chỗ, để chứng thực với Kim Tuyết Mai.

Nói đến đây, Kim Tuyết Mai thực sự muốn hỏi Cao Phong, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.

Cao Phong vừa định nói chuyện với Kim Tuyết Mai chuyện về biệt thự trên núi Vân Nam, nhưng trực tiếp bị cắt ngang. "Bà ơi, tất cả con cháu gia đình họ Kim của chúng ta đều lấy mong muốn của ông nội làm định hướng nỗ lực cả đời, muốn tìm mọi cách để nhà họ Kim lớn mạnh, chỉ để nhà họ Kim trở thành một phần quan trọng ở thành phố Hà Nội này." "Nhưng mà, có một tai họa xảy ra trong nhà họ Kim chúng ta, không chỉ xem thường mong muốn của ông nội, mà còn làm rất nhiều chuyện ngăn cản sự phát triển của nhà họ Kim chúng ta!" "Không chỉ ngăn cản sự phát triển của nhà họ Kim chúng ta, thậm chí còn gây thù chuốc oán cho nhà họ Kim, khiến không ít người qua lưng với chúng ta!" "Bà nội, bà nói người như thế, có phải là có tội lớn không?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Đột nhiên, giọng Kim Ngọc Dung vang lên.

Nghe những gì Kim Ngọc Dung nói, tất cả người nhà họ Kim đều sững sờ trong giây lát, sau đó tất cả bắt đầu lên tiếng lòng đầy căm phẫn.

Nếu thật sự có người như vậy, vậy cần phải được đuổi ra ngoài!

Tất cả chúng tôi đều đang nỗ lực để phát triển nhà họ Kim, vậy mà người nào đó lại đang níu chân họ, gây thù chuốc oán ở khắp mọi nơi.

Bà cụ Kim nghe vậy cũng sắc mặt lạnh lùng hỏi: "Là ai?" "Là anh ta! Cao Phong!" Kim Ngọc Dung quay người không chút do dự, chỉ vào Cao Phong.

Trong phút chốc, Cao Phong một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Theo như bình thường, lại trở thành đối tượng bị tập thể chĩa mũi nhọn vào. "Hừ! Tôi đã nói, không nên để cậu ta đến đây! Chỉ cần cậu ta ở đây, chúng ta sẽ bị mọi người cười nhạo, giống y một ngôi sao chổi! Ngôi sao đến từ cửa địa ngục!" Kiều Thu Vân khó chịu lầm bầm. “Bà không thể bớt nói đi vài câu à, còn chưa đủ xấu mặt sao?” Kim Ngọc Hải thấp giọng hét lên.

Kiều Thu Vân đảo mắt, khịt mũi và không nói gì thêm. "Kim Ngọc Dung, ý của cô là gì? Cao Phong đã làm gì?" Kim Tuyết Mai đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng hỏi Kim

Ngọc Dung. "Ý tôi là gì? Ý của tôi mọi người ở đây đều biết rõ mà!" "Vốn là tại tiệc mừng thọ của bà nội, tôi không muốn nói nhiều chuyện không vui như vậy, nhưng tôi thật sự chịu không được!" "Tôi không muốn thấy ai đó níu lấy chân nhà họ Kim, cũng không muốn thấy công sức của ông nội bị hủy hoại. Chúng tôi đã rất nỗ lực để phát triển nhà họ Kim, người nào đó lại cố tình kéo lại, tôi có quyền ngăn chặn loại chuyện này!"

Những lời nói của Kim Ngọc Dung âm vang mạnh mẽ, chứa đầy sự phẫn nộ, vô cùng oai phong lẫm liệt.

Giống như cô ta là người đại diện cho công lý và muốn phát động một cuộc thảo phạt đối với Cao Phong.

Vẻ mặt Cao Phong vẫn không thay đổi, anh nhấp một ngụm trà, đây có phải là món quà Kim Ngọc Dung đã nói không?

Điều đó khiến cho Cao Phong có hơi thất vọng. Cao Phong thực sự nghĩ, Kim Ngọc Dung có thể nghĩ ra bất ngờ gì đó.

Ai mà ngờ, đây là một việc lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

Đối mặt với thủ đoạn nhỏ của Kim Ngọc Dung, Cao Phong thậm chí ý muốn giải thích cũng không có. "Người lôi níu chân nhà họ Kim là các người mới đúng? Khi còn làm việc ở công ty, đã mang lại lợi ích gì cho công ty?" Sắc mặt mặt Kim Tuyết Mai không thay đổi, cô đáp lại với giọng điệu bình thản.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều chết lặng.

Năng lực của Kim Tuyết Mai ai cũng rõ, từ khi nhậm chức chủ tịch tại trụ sở chính của công ty nhà họ Kim, tuy không kết giao nhiều, nhưng ôm chặt chân của bất động sản Phương Mai, lợi ích kinh doanh thực sự đã có khởi sắc.

Ngay cả rất nhiều công ty con dưới dự kinh doanh của nhà họ Kim, cũng được mang về rất nhiều lợi ích.

Thấy Kim Ngọc Dung hơi ngẩn người, Kim Hồng Vũ cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy. "Kim Tuyết Mai, khi cha tôi còn là chủ tịch của công ty, ông ấy đã không có thành tích gì nhiều. Tôi thừa nhận điều đó!" "Tuy không có công lao gì, nhưng cũng không có lỗi. Ít nhất thì ông ấy đã không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Kim, phải không?" Ngữ khí của Kim Hồng Vũ tràn đầy sự chất vấn.

Mọi người trong nhà họ Kim lại gật đầu.

Đây là sự thật, mặc dù Kim Nhạc Sơn không có thành công gì nổi bật, nhưng ông ta không có lỗi.

Tuy không có công lao, nhưng công sức vẫn có. “Ý của anh là sao, ý anh là tôi đã làm điều gì đó tổn hại đến sự phát triển của nhà họ Kim?” Ánh mắt Kim Tuyết Mai nhìn về hướng Kim Hồng Vũ.

Bà cụ Kim không nói lời nào, chờ đợi kết quả của chuyện này.

Tóm lại, bà tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra những chuyện làm tổn hại đến sự phát triển của nhà họ Kim, bà tin rằng ông cụ Kim cũng nhất định sẽ không cho phép! "Cô? Việc của cô đợi lát nữa rồi nói tiếp, chuyện chúng ta đang nói là về Cao Phong!" Kim Hồng Vũ cười đầy ẩn ý và chỉ vào Cao Phong. “Cao Phong đã làm cái gì?” Kim Tuyết Mai nhỏ giọng hỏi. "Làm cái gì sao? Tôi sẽ cho mọi người thấy thật kỹ những gì Cao Phong đã làm trong thời gian này." "Một, đắc tội với chủ tịch Phương Hoàng đối tác của chúng ta, hai, sử dụng thủ đoạn để dồn ép một số cổ đông, khiến những cổ đông này hiện đang dốc sức nỗ lực làm việc cho công ty khác!" "Hai chuyện này người đều có lí do thoái thác, tạm thời cũng có thể không nói đến! Vừa rồi tôi nghe nói tại buổi chiêu đãi giao lưu với hội công thương Hà Nội, cậu ta không chỉ xúc phạm người khác, mà ngay cả cậu chủ của nhà họ Tưởng, gia tộc lớn nhất Hà Nội cũng dám đắc tội!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi