RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Ba anh em nhà họ Kim đưa mắt nhìn nhau, còn Kim Tuyết Mai cực kỳ lo lắng, càng hoảng loạn một hồi. “Làm sao bây giờ?” Kim Ngọc Hải ngẩng đầu hỏi. “Còn có thể làm gì chứ? Tôi đã gọi điện cho luật sư rồi, lập tức đảm đương việc lập di chúc trước mặt tất cả chúng ta." “Thừa dịp bà lớn vẫn còn thở, để bà ấy ấn vân tay đi. Kim Nhạc Sơn trầm giọng nói.

Ánh mắt Kim Ngọc Hải hơi ngưng lại, mang theo tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tiến đến, mạnh mẽ vung một đam. "Am."

Kim Nhạc Sơn thật sự bị Kim Ngọc Hải đánh, đấm một quyền lên tường, kêu lên thảm thiết rồi ôm mặt ngồi xổm xuống. “Kim Nhạc Sơn, anh còn không bằng súc vật!” Ánh mắt Kim Ngọc Hải phóng ra lửa, cánh tay run rẩy chỉ vào mặt Kim Nhạc Sơn.

Kim Ngọc Hải có tính hèn nhát, bảo thủ, thái độ làm người rất coi trọng chữ hiếu.

Cho nên lúc này, đối mặt với hành vi khiến người khác thất vọng đau lòng của Kim Nhạc Sơn, ông ta hoàn toàn bùng nổ.

Chẳng biết có phải trong lòng có quỷ hay không, Kim

Hồng Vũ không dám nói gì, lẳng lặng đỡ Kim Nhạc Sơn dậy. “Hừ! Kim Ngọc Hải, chủ đừng có giả tạo, anh không tin chú không vì gia sản của nhà họ Kim!” Kim Nhạc Sơn che mặt hừ lạnh. “Haha... Tôi không cần nữa, các người lấy hết cả đi! Tôi từ bỏ tranh đoạt gia sản.

Giọng Kim Ngọc Hải cười bị thương, xoay người lại không thèm nói nữa. “Lão Kim, anh điên rồi sao?” Kiều Thu Vân sao có thể đồng ý. “Mẹ! Chúng ta không cần! Cho bọn họ tất cả đi, muốn làm gì thì làm đi!” Kim Tuyết Mai cũng hét lên. “Haha, thật giả tạo, đây là chính mấy người nói đó, bây giờ tôi phải đi tìm luật sư thảo hợp đồng nhượng quyền tài sản, đến lúc đó các người nhớ ký tên.

Mấy người bên phía Kim Ngọc Dung đạt được mục đích của mình, rời khỏi bệnh viện ngay lập tức.

Kim Ngọc Hải đấm một đấm lên tường, nghiến răng nghiến lợi. “Lão Kim, bà lớn bình thường cũng không thích anh, sao anh còn hiếu thuận hơn bọn họ nữa?” Kiều Thu Vân hơi bĩu môi. “Đó là mẹ tôi!” Kim Ngọc Hải gắn cổ đỏ mặt thấp giọng gầm. “Đừng ầm ĩ nữa!” Kim Tuyết Mai hai tay bưng mặt đau

Rất nhanh sau đó, bà lớn được đẩy vào phòng chăm đâu. sóc đặc biệt, người nhà chỉ có thể ở bên ngoài đợi.

Xuyên qua lớp cửa sổ bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy bà lớn nằm trong phòng bệnh, toàn thân đều bị cắm ống dẫn, rơi vào hôn mê. “Cứ sau vài giờ phải hút dịch tràn ở não, tạm thời chỉ có thể duy trì như vậy” “Mọi người hãy cứ suy nghĩ cách đi!” Sau khi bác sĩ bàn giao những việc cần chú ý liền xoay người rời đi. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Vài giờ trôi qua, Kim Tuyết Mai đứng ở cửa sổ trước mặt không rời một bước.

Cơm Cao Phong mua đã nguội lạnh, bọn họ cũng không ăn muỗng nào.

Kiều Thu Vân đã đi về, Kim Ngọc Hải ngồi ở ghế dài, thỉnh thoảng lại thở dài. “Cao Phong, anh biết không? Thật ra khi còn nhỏ, bà nội rất tốt với em, có đồ ăn đều nghĩ đến em.

Hai tay Kim Tuyết Mai nắm cửa sổ thủy tinh, nhìn bà lớn ở bên trong, miệng lẩm bẩm, như đang nói với Cao Phong, hoặc đang nói với chính mình. “Ừm.” Cao Phong chau mày nhẹ nhàng trả lời. “Về sau bà nội lại đối đãi tốt với gia đình của bác lớn, cư xử thờ ơ với nhà em, là bởi vì bà nội muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội. Đó là nguyện vọng cả đời của ông” “Bác cả quả thực có năng lực hơn ba em, lại biết ăn nói hơn ba, hơn nữa nhà em cũng không có đóng góp gì lớn, cho nên bà nội ngày càng xa lánh chúng em. “Nhưng em biết trong lòng bà có gia đình em, nếu không em đã bị đuổi ra khỏi công ty từ lâu rồi. Loại chuyện này thật ra không khó gì đối với bác cả “Bà nội đối với nhà em thờ ơ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, hận nhà chúng em chịu thua kém, thật ra bài nội không sai... em cũng không trách bà

Hai mắt Kim Tuyết Mai đẫm nước mắt, vừa khóc nức nở vừa nói chuyện đứt quãng với Cao Phong.

Kể về những chuyện quá khứ, kể về bà nội ngày xưa đối với cô tốt thế nào, kể về tình cảm của bà nội và ông nội tốt ra sao.

Cao Phong lắng nghe lời nói từ đáy lòng của Kim Tuyết Mai, thấy cô khóc như hoa lê trong mưa, bàn tay khẽ siết chặt. “Anh biết, em không muốn bà nội xảy ra chuyện gì.” Cao Phong than nhẹ. “Em không muốn! Em muốn bà nội khỏe lại, có thể vuốt tóc em như trước đây, có thể lấy kẹo giấu trong túi ra cho em.. “Nếu có thể, em nguyện giảm thọ mười năm, đổi lại sức khỏe cho bà” Giọng nói Kim Tuyết Mai vô cùng kiên định. “Được rồi, anh hiểu mà!”

Cao Phong gật đầu nhẹ nhàng bước qua một bên.

Anh từng nói, nếu Kim Tuyết Mai muốn cái gì trên đời này, anh đều sẽ làm cho cô.

Cao Phong đến cửa sổ cuối hành lang, không để ý bảng cấm hút thuốc trên tường, đốt một điều thuốc. “Chú Lâm, cháu muốn dùng cứu viện của dòng họ, đi nhà họ Cao chữa bệnh. Cao Phong ngậm điếu thuốc nhìn về phía xa, nói chuyện qua điện thoại. “Cậu chủ Phong, là ai vậy?” Lâm Vạn Quân lập tức hỏi, có thể làm cho Cao Phong sử dụng quyền lực dòng họ, người đó đối với Cao Phong mà nói khẳng định là rất quan trọng. “Bà nội Kim, Tuyết Mai không muốn bà ta xảy ra chuyện, tôi không muốn cô ấy đau lòng.” Cao Phong thản nhiên giải thích. “Chuyện này..” Lâm Vạn Quân sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cậu chủ Phong, tôi sợ dòng họ không đồng ý, chuyện này tôi cũng thấy có chút không thỏa đáng. “Lúc trước cậu vì Cao Kim Thành đã sử dụng cứu viện cấp S, dòng họ mặc dù không vui nhưng dù sao Kim Thành cũng là người của nhà họ Cao “Nhưng bà nội Kim không hề có một điểm liên quan nào với dòng họ, vốn dĩ là không có tư cách tiến vào vào đảo nhỏ của nhà họ Cao.” Lâm Vạn Quân có chút bất đắc dĩ nói. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Cao Phong biết Lâm Vạn Quân nói là tình hình thực tế, nhưng giờ anh không có cách nào khác. “Tuyết Mai là vợ của cháu, mà bà Kim là bà nội của cô ấy” Cao Phong bình tĩnh nói.

Lâm Vạn Quân dừng một chút, không biết làm sao, trả lời: “Nhưng mà bên phía dòng họ, họ không chấp nhận. “Giúp cháu hỏi thử đi, cháu đợi điện thoại của chú. Cao Phong liếc thấy Kim Tuyết Mai ở đằng kia nhẹ nhàng nói. “Chuyện này, được thôi!” Lâm Vạn Quân gật đầu đáp ứng.

Cao Phong ngắt điện thoại, lẳng lặng hút thuốc bên cửa sổ.

Rất nhanh, Lâm Vạn Quân gọi đến. “Cậu chủ Phong, phía dòng họ đồng ý” Giọng nói Lâm

Vạn Quân nghe nặng nề, chắc đã bị người ta nói. “Ừm, điều kiện gì?” Cao Phong không kinh ngạc cũng không bất ngờ hỏi lại. “Điều kiện là...cậu chủ Phong phải cùng đi với bà nội Kim trở lại đảo nhỏ của nhà họ Cao, như vậy họ mới có thể tiến hành trị liệu cho bà” Lâm Vạn Quân nhỏ giọng trả lời.

Khóe miệng Cao Phong nhếch lên cân nhắc nói: "Vội vàng khiến cháu trở lại như vậy, là cảm thấy không thể làm cháu khuất phục được sao?” “Hành động của cậu chủ Phong ở thành phố Hà Nội gần đây thật sự quá lớn, không thể che giấu được phía dòng họ” Lâm Vạn Quân chậm rãi lắc đầu.

Xem ra, nhà họ Cao có người cảm nhận được nguy cơ, nên muốn gọi Cao Phong trở về.

Tại nơi đó, Cao Phong còn không phải tùy ý bọn họ điều khiển sao?

Cao Phong nghe vậy trầm mặt xuống, đi hay là không đi đây?

Cao Phong quay đầu nhìn qua Kim Tuyết Mai, qua ba tiếng rồi mà cô vẫn chưa từng rời khỏi cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi