RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Tim đập càng lúc càng nhanh, đầu óc là một mảng mơ

Đây là tình huống gì vậy, những thứ bên ngoài này là hồ. chuẩn bị cho ai?

Và người chuẩn bị những thứ này là ai?

Trong đầu Kim Tuyết Mai vụt qua một cái tên.

Cao Phong.

Không sai, Cao Phong.

Vừa nghĩ đến Cao Phong, tim của Kim Tuyết Mai càng đập nhanh hơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” của cô. "Soat, soat..."

Kim Tuyết Mai nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Cao Phong. "Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau."

Nghe thấy âm thanh vọng ra từ điện thoại, Kim Tuyết Mai sững sờ.

Cao Phong mất tích?

Đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước. Vô số đôi mắt xung quanh đều hướng vào chiếc Rolls-Royce ở giữa.

Mọi người đều muốn xem rốt cuộc nhân vật chính tối nay là ai.

Nhưng họ không thể nhìn thấy gì qua lớp cửa kính ô tô. Mà càng không nhìn được thì trong lòng càng thêm to mò.

Nếu không phải hai bên có một trăm vệ sĩ mặt mày dữ tợn hộ tống, e rằng những người này đã sớm ngăn cản đoàn xe. "Các anh đưa tôi đến đây làm gì? Đây, đây có phải là Cao Phong làm không?" Kim Tuyết Mai thấp thỏm hỏi. "Cô Tuyết Mai, chúng tôi chỉ có trách nhiệm đưa cô đến đây. Còn về phần đáp án, vẫn là cô nên tự mình đi tìm. Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng, vững vàng lái xe..

Dưới cái nhìn của hàng nghìn con mắt, chiếc xe từ từ lái vào quảng trường.

Rất nhiều người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt nhìn vào.

Cho dù Kim Tuyết Mai với thân phận là Chủ tịch của của nhà họ Kỷ thì trong lúc này cũng khó lòng chịu được.

Quá lộng lẫy, quá chói mắt. “Cô Tuyết Mai, mời cô xuống xe. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt không chút biểu cảm đích thân mở cửa xe cho Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai hít thở sâu rồi bước xuống khỏi xe. "Oa."

Còn chưa kịp nhìn thấy người bước xuống xe là ai, hàng nghìn người đã reo hò, cổ vũ cho nhân vật chính của ngày hôm nay.

Tim của Kim Tuyết Mai càng đập nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ. "Này, người đó, người đó không phải là chị Tuyết Mai sao?" "Đúng, là Chủ tịch Mai của chúng ta. Cô ấy, cô ấy, làm sao cô ấy lại được đón đến đây?" "Hả, thật sự là Kim Tuyết Mai?" "Trời ạ. Là Kim Tuyết Mai?"

Trong giây lát, rất nhiều người xung quanh đều trở nên ngơ ngác.

Dù sao, ở thành phố Hà Nội này, Kim Tuyết Mai cũng không phải là người không có tiếng tăm gì.

Người đẹp số một tại Hà Nội năm đó, làm sao không có ai biết cho được? 

Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều người ở đây, thậm chí bạn học cũ, bạn bè, đồng nghiệp và người thân cũ... Của Kim Tuyết Mai.

Còn nhiều người từng tiếp xúc qua với Kim Tuyết Mai cũng đã nhận ra cô trong nháy mắt.

Tất cả mọi người vừa ghen tị với Kim Tuyết Mai nhưng trong lòng cũng có vô vàn hoài nghi.

Không phải Kim Tuyết Mai đã kết hôn rồi sao?

Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ cầu hôn của người khác?

Hay nói cách khác, có phải họ đã nhầm lẫn gì rồi không?

Đột nhiên, vô số ánh mắt tại quảng trường đều đổ dồn lên người Kim Tuyết Mai.

Có kinh ngạc, có nghi ngờ, có ghen tị, có phần khích, có đố kỵ

Đứng ở giữa quảng trường, Kim Tuyết Mai chút cảm giác bị đùa cợt, cô bị hàng nghìn người nhìn chăm chú, cứ như thể bị cởi hết quần áo cho người ta xem, khiến Kim



Tuyết Mai rất xấu hổ.

Trong lòng càng cương quyết, bất kể ai bày ra trò này, cô sẽ mắng anh ta một trận. "Vù vù vù."

Đột nhiên, trong không trung vang lên những đợt gió lớn.

Hàng chục nghìn người vội vàng ngước lên nhìn, nhìn thấy một chiếc dù lượn khổng lồ, điểm xuyết bằng vô số các loại đèn với vô số ánh sáng đủ màu sắc đang chuẩn bị hạ xuống dưới.

Sự xuất hiện của chiếc dù lượn này ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

Chiếc dù lượn từ từ hạ tốc độ của cánh quạt, từ từ hạ cánh xuống bên dưới. Bên dưới dù lượn có gắn hai sợi dây thép dài, phía dưới có một bàn đạp ngay ngắn.

Lúc này, một nam thanh niên ăn mặc không bình thường chút nào đang cầm trên tay sợi dây cước, đạp vào bàn đạp rồi từ từ tiếp đất.

Khi cách mặt đất càng lúc càng gần, tất cả mọi người trên quảng trường, bao gồm cả Kim Tuyết Mai, cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người thanh niên.

Cao Phong. "Trời ạ."

Kim Tuyết Mai ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn lấy tay che miệng, nhưng vẫn phát ra tiếng cảm thán.

Lúc này, Cao Phong từ từ đáp xuống, trên người mặc một bộ đồ trắng được may chỉnh tề với một bông hoa hồng kiều diễm trong túi áo trái. Trông có vẻ không chân thực.

Giống hệt như chàng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích bước ra khiến ánh mắt bao cô gái hiện lên những ảnh sao lấp lánh.

Một bộ đồ vest màu trắng vừa vặn trên người, tôn lên dáng người cực kỳ phong độ của Cao Phong.

Cao Phong từ từ đáp xuống, nhảy xuống mặt đất, chiếc dù lượn lại tăng tốc bay lên trời, bay lên chỗ rất cao, tránh khiến cho tiếng động cơ sẽ gây ồn ào tại quảng trường.

Dưới ánh nhìn của vô số người, Cao Phong nhếch lên một nụ cười nhạt, chậm rãi đi về phía Kim Tuyết Mai. "Nhìn thấy chưa, đó là Chủ tịch của chúng tôi, là Chủ tịch Phong của chúng tôi đó." "Đúng, đúng, tôi cũng biết. Cô gái đó là bạn học của tôi, còn anh chàng đẹp trai kia là chồng của bạn học tôi." "Đó là người thân của tôi, tên là Cao Phong" “Đó là con rể của tôi” Kiều Thu Vân cũng xuất hiện tại quảng trường, tự hào hét lên. 

Lúc này, từng người quen biết Cao Phong đều cảm thấy vinh dự.

Từng người quen biết Cao Phong đều cảm thấy có thêm thể diện.

Ngay cả Kiều Thu Vân lúc này cũng tràn đầy cảm giác kích động, thậm chí còn cảm thấy ngưỡng mộ với con gái mình. “Tách."

Khi Cao Phong đi về phía Kim Tuyết Mai, anh vẫy tay rồi búng tay một cái. "Soat."

Vô số ánh sáng rực rỡ lập tức sáng lên, màu sắc từ từ thay đổi vô cùng nhịp nhàng.

Đồng thời, tiếng đàn piano du dương vang lên.

Mọi người thậm chí còn không biết dàn hợp xướng âm nhạc và cả dàn biểu diễn piano đã đến quảng trường từ khi nào. "Oa. Đó là, đó là nghệ sĩ Moffitt?" "Không sai. Đó là nghệ sĩ chơi piano nổi tiếng thế giới,

Moffitt." “Trời ạ. Lần trước, tôi không đến được buổi biểu diễn của anh ấy, vậy mà Cao Phong lại thực sự mời được Moffitt." "Cao Phong, ngầu"

Khoảnh khắc nhìn thấy Moffitt xuất hiện, hàng chục nghìn khán giả trên quảng trường lại bị chấn động một lần nữa.

Dù sao, Moffitt là nghệ sĩ chơi piano nổi tiếng lâu năm trên thế giới, chỉ riêng ở thành phố Hà Nội thôi cũng có rất nhiều người hâm mộ anh ta.

Không ai ngờ rằng Cao Phong còn có thể mời anh ta

Dù rất nhiều người trên quảng trường hò hét tên tới.

Moffitt, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại lấy một cái, càng không bị phân tâm. Cao Phong đã đề cập với anh ta trước, phòng trường hợp, nếu hôm nay anh ta chơi sai một nốt nhạc thôi thì cứ đem đầu đi tạ tội là được.

Âm điệu của piano cất lên du dương, xen lẫn tiếng violin xung quanh và những âm thanh khác hòa vào nhau, thực sự là tạo nên một bản ca lãng mạn trên khắp quảng trường.

Đài phun nước xung quanh hai người cứ thế phun ra theo nhịp điệu lãng mạn của piano.

Đột nhiên ở giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai có một dải đèn màu sáng lên.

Dải sáng giống như hai dây pháo đồng thời đốt lên, chậm rãi chuyển động dưới chân hai người, giống như vệt sao bằng đồng thời lướt qua.

Một hình trái tim lớn bao quanh hai người. Đợi đến khi trái tim được chiếu sáng hoàn toàn, khán đài cao chín mét ở giữa cũng lập tức sáng lên với vô số ánh đèn đủ màu sắc, đẹp như cảnh trong thần thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi