Lúc này, bốn người họ cộng thêm hai chiếc xe bên cạnh đã chặn luôn con đường này lại rồi.
Kim Ngọc Hải trầm ngâm hai giây rồi chuẩn bị quay đầu lại, đi đường vòng trở về nhà.
Mà chính vào lúc này, những người mặc áo đen đó lại từ từ đứng lên, nhìn về phía bên này. “Sao, đã đốt cả tiền rồi, giờ còn muốn đi?” “Vậy thì không phải lộ phí mà chúng tôi đưa đã lãng phí rồi sao?”
Một người áo đen trong số đó nói đùa, gã bước về phía trước một bước, cười nói.
Kim Ngọc Hải có ngốc hơn nữa thì lúc này cũng có thể nhìn ra chuyện này có điểm không đúng.
Vì vậy ông ấy đóng hẳn cửa sổ lại, quay đầu xe, chuẩn bị trở lại đường cũ.
Mà chính vào lúc này, phía sau đột nhiên có mấy chùm đèn sáng lên, lại có mười mấy người mặc áo đen bước xuống.
Mà xe mà bọn chúng mang theo đã chặn cứng đường lùi của Kim Ngọc Hải. “Xong rồi, đây chắc chắn lại là kẻ thù của Cao Phong “Tôi nói mà, hiện giờ cậu ta không chỉ đã trở thành đồ ngốc, mà còn là phiền toái lớn nữa!" "Hiện giờ, mấy người mà Cao Phong đã đắc tội vào trước đây, bọn họ nhìn thấy cậu ta thất thế, còn không phải là đều lần lượt tìm đến báo thù hay sao chứ?” “Tuyết Mai, nếu con thông minh thì con biết nên làm gì rồi đó.
Kiều Thu Vân sợ đến sắc mặt tái mét, môi của bà ta run rẩy hét lên với Kim Tuyết Mai.
Trong lòng Kim Tuyết Mai cũng rất sợ hãi, cô không nói lời nào, vẫn duy trì im lặng, nhưng tay phải lại nắm chặt lấy bàn tay của Cao Phong. “Ông Hải, ông mở cửa xe, đưa Cao Phong cho bọn chúng. Chắc chắn là bọn chúng đến tìm Cao Phong “Chỉ cần giao Cao Phong ra là chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.” Kiều Thu Vân nắm lấy cánh tay của Kim Ngọc Hải. “Kiều Thu Vân, bà đừng có mà không biết xấu hổ như vậy.” Kim Ngọc Hải gạt tay của Kiều Thu Vân ra, sắc mặt của ông ấy cũng trở nên u ám. “Đồ vô dụng này! Có phải ông ngốc rồi không? Không giao Cao Phong ra thì cả nhà chúng ta đều bị liên lụy đấy! Cái đồ bỏ đi này!” Kiều Thu Vân gào lớn.
Kim Tuyết Mai cắn cắn môi, sau đó lạnh giọng nói: “Cha, cha mở cửa đi. Con cùng với Cao Phong xuống xe, không liên lụy đến cha mẹ. “Con nói linh tinh cái gì vậy?” Kiều Thu Vân trừng to mắt nói.
Kim Ngọc Hải lại không nói lời nào, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Tính cách ông ấy yếu đuối, là một người vô dụng. Nhưng vào thời khắc này, Cao Phong đã thành như vậy, vậy hiện giờ trong nhà này chỉ còn duy nhất một người đàn ông là ông ấy.
Là người đàn ông trong nhà, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm nên gánh vác.
Trước đây, những chuyện này đều là Cao Phong làm, vậy thì hôm nay đến lượt Kim Ngọc Hải ông làm. “Các anh muốn làm gì?” Kim Ngọc Hải thấp giọng hỏi. “Ha ha.” Người mặc áo đen đứng đầu cười ha ha, nói: “Tiễn các ông đi một đoạn đường”
Người mặc áo đen nói xong thì sau lưng anh ta cũng xuất hiện thêm mười mấy người áo đen khác nữa.
Mà trong tay những người mặc áo đen này, đều mang theo những đồ như dao, súng hay gậy. Phía trước, phía sau đều có mười mấy người mặc áo đen, hai bên là bồn hoa bằng đá. Lúc này, bốn người Kim
Ngọc Hải có mọc cánh cũng khó thoát.
Trong cái rủi còn có cái xui, cái đen thui lại còn bị nhọ.
Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng sợ hãi. “Xuống xe, tôi đưa các người đi.” Người mặc áo đen cầm đầu cười lạnh, nói. “Vù vù
Chính vào lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng gầm lớn của xe ô tô.
Đám người Kim Ngọc Hải bất ngờ, lập tức nhìn về phía
Họ chỉ nhìn thấy bảy, tám chiếc xe con màu đen, giống sau. như những con bảo săn đang đi săn mồi trong đêm đen, lao nhanh về phía bên này.
Ngay cả khi trên đường có xe chặn lại thì bọn họ vẫn phỏng như cũ, không hề giảm tốc độ.
Không chỉ không hề giảm tốc độ, mà ngược lại còn đạp kịch phanh. Chiếc xe giống như mũi tên bắn thẳng về phía trước. “Uỳnh! Bùm! Rầm!”
Một loạt âm thanh liên tục vang lên không dứt. Lúc này, trên đường giống như hiện trường của một vụ tai nạn xe ô tô quy mô lớn.
Bảy, tám chiếc xe giống như mãnh hổ lao tới đâm qua lại lung tung, bảo vệ chiếc xe của Kim Ngọc Hải ở giữa.
Cửa xe của chiếc xe đầu tiên được mở ra, trong tay Trương Hồ xách theo một cây mã tấu, một phát đâm thủng túi khi đang bung ra. Sau khi xuống xe, anh ta nhổ nước bọt. “Xuống xe hết cho tạo, bảo vệ anh Cao. Trương Hổ tay cầm mã tấu, lớn tiếng hét. “Cạch, cạch, cạch”
Tiếng mở cửa xe không ngừng vang lên, mấy chục người của Công ty Vệ sĩ Hắc Hổ cũng bước xuống.
Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân, bao gồm cả Kim Ngọc Hải, đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Không phải nói là mấy người Vương Hoàng Hà, Long Chí Minh đã không quan tâm tới Cao Phong nữa rồi sao?
Vì sao Trương Hổ này vẫn đi theo phía sau bảo vệ?
Mấy chục người của Công ty vệ sĩ Hắc Hổ đều bước xuống xe, mang theo mã tấu sáng quắc, nhìn thẳng vào những người mặc áo đen ở hai bên.
Tuy nhiên, người mặc áo đen cầm đầu hình như không hề có chút bất ngờ khi nhìn thấy đám người Trương Hồ đến, và càng không có chút biểu hiện lo lắng nào. “Ha ha, mấy tên tôm tép của Hà Nội thế này thì có tính là gì.” “Tao cho mày một cơ hội. Rời khỏi đây trong vòng một phút thì tao có thể tha cho chúng mày một mạng” “Bằng không, tất cả chúng mày đều chết chung với bọn chúng. Người mặc áo đen cầm đầu cười lạnh nói. Nhìn dáng vẻ anh ta vô cùng tự tin. “Phụt. Trương Hồ lại nhổ nước bọt, cười lạnh nói: “Ông đây có thể lăn lộn đến ngày hôm này thì lại sợ con m* mày quá cơ.
Nói xong, Trương Hổ đột nhiên giơ mã tấu trong tay lên, xông thẳng về phía trước. “Con m* nó! Đập chết chúng nó cho tao!”
Trương Hổ mắng lớn, giơ cao mã tấu, phi thẳng về phía trước trước tiên.
Từ sau khi Cao Phong thống nhất Hà Nội, bọn họ cũng đã gia nhập khối Tập đoàn Đế Phong, cho nên đã rất lâu rồi không có ai dám động vào bọn họ. Vì vậy, cơ hội động tay động chân cũng rất ít.
Hôm nay có thể một lần liều mạng đánh giết, đối với bọn họ mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Trong khoảnh khắc, ánh dao gậy sáng loáng, tiếng hô giết chấn động trời đất.
Người mặc áo đen cầm đầu ở phía đối diện, nhìn thấy đám người Trương Hổ như sói như hổ xông về phía bọn họ như vậy thì khóe miệng cũng mang theo nụ cười đùa cợt, không hề hoảng sợ.
Đợi sau khi Trương Hộ vào trong phạm vi năm mét của gã, người mặc áo đen cầm đầu đột nhiên rút một khẩu súng từ trong eo ra, lập tức nhằm vào ngực Trương Hồ. “Bùm.”
Mười mấy người phía Trương Hổ trừng lớn mắt, dáng người lao về phía trước đột nhiên dừng lại. “Mày có thể thử xem cây súng này của tao có phải là giả hay không” Khóe miệng người mặc áo đen lộ ra nụ cười tàn nhẫn, gã nhìn Trương Hổ cười nói. Trương Hổ đứng im bất động, yết hầu lăn lên lăn xuống, sau đó nói: “Đ*t con m* mày... “Bùm!”
Người mặc áo đen cầm đầu lập tức dịch khẩu súng xuống, bắn vào đầu gối của Trương Hồ. "A!"
Trương Hổ hét lên một tiếng, anh ta ôm lấy đầu gối, quỳ trên mặt đất.
Những thanh niên của Công ty Vệ sĩ Hắc Hổ phía sau đồng thời chấn động trong lòng, trên mặt cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Đối mặt với vũ khí nóng, bọn họ không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào. “Đi hay là chết, chúng mày tự chọn đi. Người mặc áo đen cầm đầu nhìn đám thanh niên này.
Một đám người đồng thời hít sâu một hơi, sau đó đồng loạt ném vũ khí trong tay đi, quay đầu chạy ra xa. Bọn họ không phải là lính của nhà họ Cao thì làm sao trung thành với Cao Phong như vậy được. “Đ*t con m* nó, chúng mày đứng lại hết cho tao!” Trương Hổ lớn tiếng mắng.
Nhưng chẳng có ai dừng lại, tất cả bọn họ đều hận không thể mọc ra tám cái chân ra mà chạy. Trong lòng Trương Hổ sợ hãi không thôi. Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn có lòng trung thành với Cao Phong hơn những người đó. “Nếu mày đã trung thành như vậy, vậy thì tao tiễn mày đi trước để dọn đường cho chủ của mày.” Người mặc áo đen cầm đầu cười lạnh, lộ ra cái hàm răng trắng toát. “Cạch.” Anh ta kéo chốt bảo hiểm, ngắm vào đầu Trương Hồ. “Đừng, đừng mà." Trương Hồ sợ hãi, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch. “Bùm.
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên. "A!” Một tiếng hét thảm thương truyền đến, nhưng là phát ra từ người mặc áo đen cầm đầu.