RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Cô không muốn gây chuyện thị phi, mà căn bản chuyện này cũng chẳng có gì đáng phải xé to ra, nên cô cũng không để ý lắm đến mấy nhân viên phục vụ kia.

Sau khi Kim Tuyết Mai đi rồi, mấy người phục vụ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ liếc nhìn nhau, nhưng không ai dám hé miệng nói nửa lời.

Hứa Viễn Nam thể hiện mình là một người quân tử, dẫn Kim Tuyết Mai đi gặp hai khách hàng.

Mà hai vị khách kia cũng có dáng vẻ của một người chính trực, ngay thẳng.

Nhưng dù vậy, trong toàn bộ quá trình ăn cơm với bọn họ, Kim Tuyết Mai vẫn rất ít khi mở miệng nói chuyện, lại càng không chịu uống rượu, căn bản là cô không định cho Hứa Viễn Nam bất cứ cơ hội nào. Thấy Kim Tuyết Mai không muốn uống, không ngờ ông ta cũng không kiên trì ép buộc cô, chỉ ngồi đó bàn chuyện làm ăn với hai người bạn của mình.

Ăn xong bữa cơm này, quả nhiên Hứa Viễn Nam “hết lòng tuân thủ lời hứa”, tạm biệt hai người bạn của mình, sau đó đưa Kim Tuyết Mai về thẳng nhà.

Ông ta vốn định lái xe đưa Kim Tuyết Mai về nhà, nhưng lại bị Kim Tuyết Mai từ chối. "Được rồi, công việc hôm nay của cô đã hoàn thành, về nhà chăm sóc em trai của cô đi!” “Nếu có gì khó khăn, thì cứ nói với tôi là được.” “Cô là nhân viên cấp dưới của tôi, tôi chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để giúp đỡ các cô.” Hứa Viễn Nam ra vẻ đạo mạo tử tế nói.

Nếu không phải trong mắt ông ta thỉnh thoảng lại lóe lên chút ánh sáng khó hiểu, thì quả thật trông ông ta đúng là một người lịch sự ngay thẳng. “Cảm ơn Giám đốc Nam. Kim Tuyết Mai gật đầu đáp lời, rồi sau đó đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Nếu như không phải vì tiền để trang trải cuộc sống của hai người, thì Kim Tuyết Mai thật sự không hề muốn rời khỏi Cao Phong một giây phút nào.

Hứa Viễn Nam đứng ở trước cửa nhà hàng, nhìn dáng người thướt tha xinh đẹp của Kim Tuyết Mai, từ sâu trong đáy mắt toát lên ý nghĩ chiếm hữu cô mãnh liệt. “Đúng là một bảo bối tuyệt đẹp! Nếu như tôi không cướp được cô về tay, thì tôi đúng là kẻ thất bại!”

Hứa Viễn Nam đưa tay lên xoa xoa cằm, không nhịn được mà cười ha ha ra tiếng.

Ông ta hiểu rõ, ông ta phải thả con săn sắt rồi mới bắt được con cá rô, cũng biết là nếu quá nôn nóng thì sẽ hỏng việc, cho nên ông ta đã chuẩn bị tâm lý, từ từ câu lấy con các lớn là Kim Tuyết Mai.

Chuyện đầu tiên mà Kim Tuyết Mai làm sau khi rời nhà hàng chính là đi mua chiếc xe đua đồ chơi điều khiển từ xa mà Cao Phong thích nhất mang về cho cậu bé.

Sau đó, mang trong mình tâm trạng thoải mái và vui sướng, Kim Tuyết Mai nhanh chân đi về nhà mình.

Vừa mới về gần tới nhà, cô chợt nghe thấy trong sân vọng ra tiếng nói chuyện phiếm của một nhóm người.

Mà trong cuộc nói chuyện của mấy người phụ nữ còn nhắc đến tên Kim Tuyết Mai.

Bước chân của Kim Tuyết Mai khựng lại, cô im lặng không một tiếng động đứng ở ngoài cổng, lẳng lặng nghe. “Ôi giời, hôm nay cháu của tôi lại làm vỡ một cái bát rồi, lát nữa cái đứa Kim Tuyết Mai kia về nhà, tôi phải đi tìm nó để đòi bồi thường lại mới được!” “Ha ha, bà Thu à, cháu trai của bà làm vỡ cái bát, sao bà lại đi tìm người khác để đòi người ta bồi thường cho chứ? Kim Tuyết Mai kia cũng không nợ nần gì bà mà “Ui, bà còn nói gì tôi? Mấy chậu hoa bà trồng trước cửa nhà, không phải là do mấy đứa trẻ con trong nhà bà nhổ sao? Không phải là bà cũng làm to chuyện lên, rồi đẩy lên người thằng nhóc em của nó sao?” “Bà Thu, bà nhìn bà đi, bà có nhìn thấy thì cũng đừng nói to như thế chứ! Mà nói đi cũng phải nói lại, mấy chậu hoa này của nhà tôi cũng cũ rồi, lát nữa tôi sẽ đập vỡ bình hoa, rồi chờ nó về thì bảo là do em trai nó ngã, xô vỡ chậu hoa của tôi.”

Mấy người bọn họ cứ cười nói không ngừng, nghe giọng điệu của bọn họ, dường như bọn họ làm việc như vậy là vô cùng đáng tự hào.

Mặc dù không có gì là tuyệt đối, nhưng mà nói môi trường tồi tệ không thể tạo ra con người tốt cũng vẫn luôn có lý.

Ở một khu dân cư mà kinh tế trì trệ không phát triển được như thế này, hai chữ “chất phác” thật sự chẳng dính dáng một chút nào đến những người đang sống ở đây. Kim Tuyết Mai đẩy cánh cổng ra, gương mặt có vẻ khó coi, đi vào trong.

Đám phụ nữ kia sững sờ, vội vàng ho khan một cái, ngăn cản người bên cạnh không cho phép nói tiếp. Bọn họ không thể ngờ là hôm nay Kim Tuyết Mai lại tan tầm về sớm như vậy.

Tuy nói là bọn họ biết, coi như Kim Tuyết Mai cũng biết, thì cô cũng không thể bắt bọn họ làm gì được cả, cho nên bọn họ tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng khi đang tính toán người khác mà lại bị người khác nghe được như thế này, dù sao cũng khiến cho bọn họ cảm thấy lúng túng, thế nên cả đám người đột nhiên trở nên im lặng.

Kim Tuyết Mai đi vào trong sân chung, chỉ im lặng không nói một lời, cầm đồ chơi mà mình mua cho Cao Phong đi vào nhà.

Cho dù biết bọn họ vu oan cho Cao Phong, nhưng vì không muốn gây chuyện thị phi nên Kim Tuyết Mai chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chỉ là, trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy rất khó chịu. Thì ra là trước kia, cô chỉ toàn hiểu lầm Cao Phong.

Trước kia, chỉ cần mỗi lần có ai đó đến tìm Kim Tuyết Mai để cáo trạng, thì bọn họ cũng mang theo suy nghĩ muốn Kim Tuyết Mai phải bồi thường.

Kim Tuyết Mai sẽ lại nhắc nhở Cao Phong, muốn Cao Phong phải ngoan ngoãn, không nên đi phá hoại đồ đạc của nhà người khác.

Lúc ấy Cao Phong nói rằng anh không làm thế, nhưng Kim Tuyết Mai vẫn không chịu tin.

Bây giờ, xem ra là Cao Phong thật sự không làm gì cả. Tất cả những chuyện tốt này đều là do đám người hàng xóm tự làm, lỗi sai mà trẻ con nhà bọn họ gây ra, bọn họ đẩy hết lên đầu Cao Phong.

Dù sao thì trong mắt bọn họ, Cao Phong chính là một đứa ngu, lấy ra để làm tấm bia chắn thì đúng là không còn gì thích hợp hơn.

Chẳng qua là không sao cả, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.

Chờ cô tiết kiệm được đủ tiền rồi, cô sẽ dẫn theo Cao

Phong đi tìm một chỗ ở mới có điều kiện sống tốt hơn ở đây, cô và em trai sẽ rời xa nơi này. Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng mở cửa nhà, nhìn vào bên trong. “Anh Phong ơi, anh đâu rồi? Anh ra xem em mang cái gì về cho anh này?”

Kim Tuyết Mai gọi với vào bên trong, nhưng mà lại không thấy bóng dáng Cao Phong đâu cả.

Trong lòng Kim Tuyết Mai hơi hồi hộp một chút, cô vội vàng chạy vào trong nhà tìm kiếm khắp nơi.

Nghe thấy hình như từ trong phòng bếp truyền ra tiếng động gì đó, Kim Tuyết Mai vội vàng nhẹ chân nhẹ tay đi tới.

Nhìn hình ảnh đang diễn ra trong phòng bếp, Kim Tuyết Mai đột nhiên trừng to mắt.

Cô chỉ nhìn thấy vào lúc này, Cao Phong giống như một người bình thường, anh đừng bình tĩnh thái khoai tây. Vẻ mặt bình tĩnh kia, cùng với những động tác thuần thục, khiến Kim Tuyết Mai chợt nhớ tới hình ảnh lúc trước kia Cao Phong vào bếp nấu cơm. Nhìn bóng lưng của Cao Phong, Kim Tuyết Mai không dám lên tiếng quấy rầy, nước mắt lại một lần nữa lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt cô.

Nếu như có thể lựa chọn, vậy thì cô tình nguyện chọn quay ngược thời gian lại, không muốn để cho Cao Phong quen biết nhiều nhân vật lớn ở Thành phố Hà Nội như thế.

Cũng không muốn để Cao Phong phải lên làm người điều hành của khối tập đoàn Đế Phong gì đó, cô tình nguyện chấp nhận anh vẫn chỉ là một tên nhóc vô dụng chẳng được tích sự gì trong mắt người khác.

Nếu như có thể trở lại như lúc đó, cô tuyệt đối sẽ không đối xử lạnh nhạt với Cao Phong như vậy, nhất định sẽ không dùng thái độ khó chịu, không quan tâm để đối xử với anh!

Nhưng mà Kim Tuyết Mai hiểu rõ, tất cả đều không thể làm lại được.

Ngay cả động tác thái thịt thuần thục bây giờ của Cao Phong, cùng lắm thì cũng chỉ là bản năng đã được rèn luyện thôi. “Anh Phong. Kim Tuyết Mai lau sạch nước mắt, mỉm cười gọi.

Cao Phong sững sờ, nhẹ nhàng buông đồ trong tay mình ra, quay đầu lại, trên gương mặt là vẻ mờ mịt.

Kim Tuyết Mai phát hiện, dạo này, trạng thái ngơ ngẩn như người mất hồn này của Cao Phong xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Có đôi khi trong lúc lơ đãng, khi Cao Phong một mình chơi với những miếng gỗ, anh cũng vô thức lẩm bẩm cái gì đó.

Kim Tuyết Mai không biết đây là chuyện tốt hay là xấu, cũng không dám đưa Cao Phong đến bệnh viện để kiểm tra. “Tuyết Mai, em về rồi à, cái trong tay em là...

Khi thấy rõ thứ đồ Kim Tuyết Mai đang cầm trong tay, gương mặt toàn vẻ mờ mịt của Cao Phong lập tức biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ kích động. “Oa! Là xe ô tô điều khiển từ xa, xe của anh!”

Cao Phong lao đến trước mặt cô, vô cùng hưng phấn cầm lấy hộp đồ chơi, vui vẻ như một đứa trẻ thật sự. “Anh Phong thích không? Em đã nói rồi, chuyện mà Tuyết Mai em đã đồng ý với anh, thì nhất định là em sẽ làm được.”

Nhìn thấy Cao Phong vui vẻ như vậy, Kim Tuyết Mai cảm thấy, bất kể là mình có làm cái gì đi nữa, thì cũng đáng giá. “Vui lắm! Anh thích!”

Cao Phong ôm lấy Kim Tuyết Mai, hôn mấy cái liên tiếp lên mặt Kim Tuyết Mai, dính hết cả nước bọt lên mặt cô.

Kim Tuyết Mai dở khóc dở cười, nhưng cũng không có ý ghét bỏ gì anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi