RỂ QUÝ RỂ HIỀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Mẹ kiếp. Tên nhóc này quá độc ác"

Chu Hồng Trung nhặt áo bên cạnh, bỏ lại cánh tay của mình.

Cơ thể Hứa Viễn Nam run rẩy, chậm rãi đứng lên, trống ngực đập dồn dập vì sợ hãi. "Giám đốc Nam, phải làm sao đây? Chúng ta đi bệnh viện trước đi, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại kêu người tới. Trận này, nhất định chúng ta sẽ quay lại tính sổ." Chu Hồng Trung hung hăng nhổ một bãi nước bọt. “Không được. Còn chưa đợi Hứa Viễn Nam lên tiếng, Đàm Hồng Duy đã mở miệng nói trước. “Sao cơ?” Hứa Viễn Nam và Chu Hồng Trung cùng hỏi. "Ánh mắt của tên nhóc này... Tôi đã từng thấy ở trên người một kẻ vô cùng liều mạng, đó là một kẻ vô cùng liều mạng" "Tôi nói cho các ông nghe, Cao Phong chắc chắn có gan giết người. Chúng ta vì một con đàn bà, không đáng... Đàm Hồng Duy trơn tròn hai mắt, ôm đầu đứng lên, trong lòng vẫn nỗi sợ hãi chưa tan, nói.

Hiện tại, ông ta thực sự sợ rồi.

Mà Hứa Viễn Nam cũng từng có trải nghiệm sâu sắc với câu nói này.

Đôi mắt lạnh lùng như dã thú của Cao Phong thực sự khiến ông ta sợ hãi.

Ông ta không chút nghi ngờ rằng nếu vừa rồi Kim Tuyết Mai không hét lên kịp thời thì chắc chắn Cao Phong sẽ không chút do dự đâm vào cổ Hứa Viễn Nam. Đối mặt với sự bất đồng trong cuộc trò chuyện, chính là một tên điên lấy sinh mạng ra đùa giỡn, Hứa Viễn Nam thực sự có chút sợ hãi. "Mẹ kiếp, thằng đó chỉ là một thắng nhóc rác rưởi, một thằng nhóc rác rưởi với hai bàn tay trắng. "Chúng ta có tiền có thể, hắn ta không xứng để chúng ta làm vậy..." Đàm Hồng Duy tự an ủi, khuyên nhủ hai người một câu.

Hứa Viễn Nam chịu đựng đau đớn đứng lên, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tức giận. “Mẹ kiếp, vậy mà tôi lại bị một thằng ngu đánh" "Trước hết cứ đi bệnh viện xử lý vết thương đã. Tôi biết nhà của Kim Tuyết Mai ở đâu, tối nay tôi sẽ qua đó, làm Kim Tuyết Mai trước mặt Cao Phong. Mẹ kiếp." "Hắn ta có thể đánh nhau, nhưng có thể đánh bại mấy chục người không?" "Đợi đến lúc đó tôi sẽ trói hắn ta vào ghế rồi để hắn nhìn kỹ cái cách tôi làm với Kim Tuyết Mai"

Hứa Viễn Nam hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi bước ra ngoài.

Đàm Hồng Duy và Chu Hồng Trung nhìn nhau một cái rồi đi theo sau Hứa Viễn Nam.

Không chỉ Hứa Viễn Nam bị thương mà trên người cả hai người họ cũng bị bầm tím đầy vết máu.

Cao Phong ra tay quá tàn nhẫn, nếu như vết thương không được chữa trị kịp thời thì sẽ gây ra rắc rối lớn.

Về phần có nên đối phó với Cao Phong hay không, đợi đến khi vết thương lành lại hằng hay.

Hứa Viễn Nam ở phía trước không ngừng chửi bởi. "Thằng khốn, cứ đắc ý đi. Tối nay, ông đây sẽ tìm mày" Hứa Viễn Nam nghiến răng mắng chửi rồi mở cửa phòng

Tuy nhiên, lúc Hứa Viễn Nam mở cửa phòng ra, giọng nói của ông ta đột nhiên im bặt.

Trong phút chốc, cả người choáng váng tại chỗ. Bởi vì lúc này, có một người đứng sẵn bên ngoài cửa phòng.

Một người có đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, khỏe miệng nở nụ cười hung ác, trong mắt có vài tia máu đỏ.

Là, Cao Phong...

Hắn ta, hắn ta không phải đã đi rồi sao, nhưng sao lại quay trở lại? Trái tim Hứa Viễn Nam đột nhiên thắt chặt, như thể sắp ngừng đập.

Bởi vì thân hình béo ục ịch của Hứa Viễn Nam chặn cửa nên lúc này hai người Đàm Hồng Duy không nhìn thấy Cao Phong. “Đi thôi Giám đốc Nam, nếu không đến bệnh viện nữa, ông sẽ bị choáng do mất máu đấy. Thấy Hứa Viễn Nam mãi không chịu đi, Chu Hồng Trung thúc giục một câu.

Tuy nhiên, Hứa Viễn Nam vẫn không dám nói một lời, cơ thể ông ta bắt đầu run rẩy không ngừng.

Thậm chí còn nghe thấy có tiếng va chạm giữa răng trên và răng dưới.

Đàm Hồng Duy cảm thấy có điều gì đó không ổn liền vỗ vào vai Hứa Viễn Nam một cái. Mà chính tại giây phút đó, Đàm Hồng Duy liền chạm phải ánh mắt của Cao Phong.

Lúc này, trong lòng Đàm Hồng Duy không hề sợ hãi, chỉ là bỗng chốc trở nên trống rỗng. "Nghe nói, ông muốn tới tìm tôi?"

Khóe miệng Cao Phong khẽ cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo khiến người khác rùng mình.

Nụ cười đó giống như nụ cười của ma qủy.

Giọng nói đó càng giống như tiếng đòi mạng của thần, mỗi câu nói ra là một lệnh chết. tử

Chu Hồng Trung và Đàm Hồng Duy liền mở to hai mắt, trái tim như ngừng đập.

Còn Hứa Viễn Nam hai mắt ông ta đã mở to đến cực điểm, quên mất phải nói cái gì. "Không cần đến tìm tôi, tôi tự tới."

Cao Phong trầm giọng nói, tay trái nhanh như chớp vươn ra, một tay kẹp lấy cổ Hứa Viễn Nam. "Bốp."

Cơ thể Hứa Viễn Nam bị Cao Phong nhấc lên, đến mức ông ta phải nhón chân, rồi bị Cao Phong đẩy lùi về phía sau. "Binh"

Cao Phong không quay đầu mà đá một cái, cửa phòng lại bị đóng chặt.

Chu Hồng Trung và Đàm Hồng Duy hoàn toàn ngày dại, cứ ngây người nhìn Cao Phong. Chỉ thấy Cao Phong dùng một tay nắm lấy cổ Hứa Viễn Nam, không ngừng đẩy Hứa Viễn Nam lui về sau.

Hai mắt Hứa Viễn Nam mở to, cả người như tên ngốc, đờ đẫn cả ra. "Binh."

Cuối cùng, thân hình béo ục của Hứa Viễn Nam bị Cao Phong đẩy lên bàn ăn, làm rung cả bàn ăn.

Khuôn mặt Cao Phong không chút cảm xúc, sâu trong đáy mắt là vẻ lạnh lùng, tay trái vẫn kẹp cổ Hứa Viễn Nam, tay phải vươn ra cầm lấy chai rượu.

Chai rượu này, Cao Phong càng dùng càng thuận tay. “Xoảng"

Quả nhiên, Cao Phong lại đập bình rượu một lần nữa. Cái chai vỡ ra, chỉ còn lại cái miệng sắc nhọn trên tay anh. "Động vào người phụ nữ của tôi, giết."

Lời vừa nói ra, tay nắm cổ Hứa Viễn Nam buông ra, bàn tay cầm bình rượu đột nhiên hung hăng đâm về phía trước. "Phụt"

Ngay lập tức miệng chai thủy tinh sắc nhọn đâm vào da thịt.

Không có bất cứ lời nói dư thừa nào, nói giết là giết. "A... a"

Cổ Hứa Viễn Nam bị đâm thủng. Ông ta vô thức lấy tay che cổ mình, muốn hét thật to nhưng không hét được.

Chỉ có trợn tròn hai mắt, vươn cổ phát ra âm thanh hít thở “Ô ồ”.

Mà bàn tay tay ông ta, máu huyết phun ra khỏi kẽ tay, bị nhuộm đỏ bởi máu.

Lần này, động mạch chủ và khí quản đều bị tổn thương nặng. "Buông tay.

Cao Phong gào lên một tiếng, kéo bàn tay của Hứa Viễn Nam ra, miệng chai trong tay lại đâm thêm lần nữa. “Phụt."

Miệng chai được rút ra, máu ngay lập tức phun trào, giống như một đài phun nước.

Chu Hồng Trung và Đàm Hồng Duy quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Thậm chí còn quên cả sự đau đớn từ những vết thương trên người. "Động vào người phụ nữ của tôi, chết đi."

Ánh mắt chết chóc của Cao Phong dán chặt vào Hứa Viễn Nam, rồi lại đâm về phía trước. "Phụt" "Phụt" "Phụt" "Hôm nay dùng máu tươi của ông để hoan nghênh sự trở về của tôi."

Khuôn mặt Cao Phong không chút biểu cảm, giống như một cỗ máy không có cảm xúc, chuyển động máy móc, không ngừng đâm về phía trước.

Âm thanh vang lên liên tục, máu chảy không ngừng.

Toàn bộ cơ thể của Hứa Viễn Nam đổ gục xuống bàn, hai mắt mở to, tắt thở.

Đây là lần đầu tiên Cao Phong giết người.

Trước kia, anh không cần làm những chuyện này, sẽ có người giúp anh làm. Nhưng dù là lần đầu tiên, Cao Phong cũng không có chút sợ hãi.

re-quy-re-hien-648-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi