*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thôi! Cũng không phải vội vã làm gì. Nếu như chúng ta chuyển sang nhà mới vậy thì số tiền tích cóp vất vả bấy lâu nay sẽ không còn nữa.
Kim Tuyết Mai vừa vuốt cổ áo của Cao Phong vừa nói nhẹ nhàng.
“Không sao! Hết tiền thì anh lại kiếm tiếp, chuyện nhỏ mà.”
Cao Phong lắc đầu, sau đó lại nói tiếp: “Em
không cần chuẩn bị quần áo sạch cho anh mỗi
ngày đâu, chỗ anh làm việc khá là bụi bặm, không cần thay đồ mỗi ngày đâu.” “Vậy đâu có được!” Động tác của Kim Tuyết Mai ngừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Cao
Phong.
“Người đàn ông của Kim Tuyết Mai đây ra
ngoài phải ăn mặc sạch sẽ, cho dù là đồ làm nông hay là đồ cao cấp, cũng phải thật sạch sẽ. “Hơn nữa cho dù hiện giờ anh đang trong hoàn cảnh rồng bị mắc cạn tôm giỡn mặt thì hãy nhớ anh vẫn là một con rồng đó!”
"Sau này nếu như rồng bay lên trời, em cũng không muốn thời gian này trở thành thời gian đen tối của anh."
Lời nói của Kim Tuyết Mai chân thành và tha thiết khiến sống mũi của Cao Phong cay cay.
“Em cứ yên tâm, anh sẽ làm được!” Cao Phong gật đầu một cách nặng nề.
Có rất nhiều người mong đợi ở anh, có rất
nhiều người đang chờ đợi anh. Mong đợi thời khắc rồng bay lên trời xanh, vậy thì sao anh có thể phụ lòng mọi người chứ?
Nếu là như vậy, vậy thì lương tâm của Cao Phong sẽ bị lên án mất.
Ngay cả trong giấc mộng, mơ thấy những binh sĩ nhà họ Cao đã chết, anh cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
“Về chuyện nhà cửa chắc chắn chúng ta sẽ chuyển! Nơi này hẻo lánh quá, thông tin thì bị phong tỏa." Cao Phong ngầm trong lòng.
Sau đó, anh rời khỏi nhà, Kim Tuyết Mai khóa cửa lại.
Khi Cao Phong ra ngoài làm việc, Kim Tuyết Mai ở nhà thu dọn đồ. Sau đó, cầm điện thoại tra một hồi cũng không thấy có công việc gì có thể làm tại nhà cả.
Yêu cầu công việc của cô rất đơn giản, chỉ cần kiếm được bốn trăm nghìn, có thể trả phí sinh hoạt một ngày của cô và Cao Phong là được rồi.
Nếu như vậy thì tiền mà Cao Phong kiểm được có thể tiết kiệm thêm một chút.
Năm giờ chiều.
Cao Phong đặt bao xi măng cuối cùng xuống, hít một hơi dài,
Vài ngày qua, khi đã thích nghi với công việc cường độ cao này, anh không còn cảm thấy mệt mỏi như trước nữa.
“Chàng trai trẻ! Làm tốt lắm! Hôm nay các được nhiều đấy!
Quản đốc Mao Quang Phi tiến lại, định dơ tay
vỗ vai Cao Phong, nhưng ông ta lại rụt tay lại.
Cao Phong cười đáp lại, cũng không muốn nói thêm điều gì.
Đối với anh, Mao Quang Phi này, thực ra cũng không có ấn tượng tốt lắm.
Vài ngày qua, anh cũng đã nhìn thấu con người này, quả thực là một con quỷ hút máu mà.
Chỉ riêng Cao Phong, mỗi ngày ông Mao
Quang Phi đã ăn chặn của anh gần hai trăm nghìn lận.
Nhưng Cao Phong cũng không muốn gây chuyện nên không thèm nói với ông ta. Trời xanh biết những gì mà ông ta làm mà.
Những gì mà ông ta nợ sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại mà thôi.
Mao Quang Phi lấy trong ví ra một triệu, nhìn Cao Phong và nói: “Ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày này cũng không có việc gì, có việc thì tôi lại gọi cậu”
Cao Phong ngày người một lúc, cũng không nói gì thêm.
Với số tiền hôm nay kiếm được, anh sẽ đưa Kim Tuyết Mai rời khỏi nơi khỉ họ cò gáy này, nên là có công việc hay không cũng không quan trọng nữa.
“Hôm nay cậu vác được hơn 600 bao, hôm nay tôi cũng không có tiền lẻ, vậy đi tôi để tròn tiền cho cậu là một triệu bốn trăm nhé!”
“Thấy cậu làm cũng tốt, tôi chỉ chiếu cố cho mình cậu thôi đấy! Cậu đừng có nói cho ai biết."
Mao Quang Phi liếc nhìn Cao Phong, sau đó do dự một lúc rồi rút ra bốn nghìn.
Ông ta để bốn trăm nghìn này vào chỗ một triệu lúc nãy, sau đó liền đưa cho Cao Phong.
Cao Phong nhìn Mao Quang Phi có chút bất ngờ, không giống phong cách bình thường của ông ta!
Ông ta lúc nào cũng không cho công nhân
thêm tiền dù chỉ một chút, thế mà giờ ông ta lại cho anh thêm rất nhiều tiền. “Cảm ơn, nhưng ông cứ tìm tiền lẻ rồi đưa cho tôi đi, có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu." Cao Phong
lắc đầu từ chối.
“Được rồi, cho cậu thì cậu cứ cầm lấy đi, ở nhà và đợi điện thoại của tôi.”
Mao Quang Phi nhét tiền vào tay của Cao Phong sau đó quay người rời đi.
Cao Phong cầm trong tay một triệu bốn trăm nghìn, anh do dự một chút rồi cất vào trong túi, không nói gì thêm.
Có lẽ là lương tâm của Mao Quang Phi cắn rứt khi mấy ngày nay ông ta đã ăn chặn của Cao Phong khá nhiều tiền, không phải hai triệu thì cũng là triệu sáu rồi.
“Đi mua một ít trứng và một ít thịt nào.” Cao Phong sờ tiền trong túi cảm thấy rất vui
vé.
Trước khi rời đi, cùng Kim Tuyết Mai ăn một bữa thật ngon, coi như cũng là lời chào tạm biệt với nơi này.
Ngay khi Cao Phong chuẩn bị rời khỏi công trường, giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên.
Cao Phong khẽ cau mày dừng lại.
Một cô gái tuổi đôi mươi chạy lại từ một căn phòng làm bằng tôn của dự án công trường. Cô gái này mặc quần áo hàng hiệu, trông rất
sạch sẽ, trái ngược hẳn với bộ dạng bẩn thỉu của Cao Phong. Cô ta có vóc dáng cao ráo, bờ môi đỏ và hàm
răng trắng, trông như một nữ minh tinh vậy. Lúc này, sắc mặt của cô ta ửng hồng, chạy về phía Cao Phong.
“Cho anh này." Cô gái đi tới và đưa cho Cao Phong một chai nước ngọt Mizone.
Nhìn thấy chai nước ngọt Mizone này, Cao Phong nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhưng không đưa tay ra nhận lấy.
Cô gái này là nhân viên thực tập trong bộ phận dự án.
Từ hai ngày trước, mỗi lần Cao Phong tan làm là liền chạy tới đưa cho anh một chai nước. Cao Phong không biết cô có ý gì.
“Không! Cảm ơn
Cao Phong nói lời từ chối như hai lần trước, sau đó xoay người rời đi.
“Cao Phong, anh không khát sao? Tại sao anh không uống?" cô gái nhìn Cao Phong một cách khó hiểu.
Cao Phong dừng lại, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi! Tôi đã kết hôn rồi. Vợ tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà. Cảm ơn lòng tốt của cô!”
Cao Phong cũng nhìn ra gái xinh đẹp này có tấm lòng thiện lương.
Nhưng cho dù cô ấy có là tiên nữ giáng trần đi chăng nữa cũng không thể nào sánh nổi với một lọn tóc của Kiều Tuyết Mai.
Ngay cả khi cô gái này có tặng cho Cao Phong mỹ tửu thì cũng không thể nào sánh bằng ba tháng Kim Tuyết Mai chăm sóc anh cẩn thận, không thể nào sánh bằng món trứng rán mà kim Tuyết Mai làm cho anh.
Trên đời này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ và cũng không có mối hận nào như vậy cả.
Cô gái này đối với Cao Phong tốt như vậy, anh cũng không đoán được điều gì.
"À... tôi chỉ muốn... chỉ muốn đưa cho anh chai nước để uống thôi.” Cô gái sững sờ trong vài giây, xấu hổ nói.
“Không cần! Cảm ơn!” Cao Phong thờ ơ đáp, sau đó không chút do dự liền rời đi.
Cô gái sững sờ nhìn Cao Phong đi xa, trên tay cô vẫn cầm nguyên chai nước, bối rối đứng tại chỗ.
“Tử Đồng! Cô ngốc rồi hả? Cô nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta xem, như thể là cô đang cầu