*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô nói như vậy tôi mới để ý, nhà tôi mất một cái thùng rác y như cái mà tay cô ta cầm.
“Kim Tuyết Mai! Cô còn gì để nói nữa không?"
Mọi người xung quanh bắt đầu lên án Kim Tuyết Mai, từng người từng người một, mỗi lúc nói lại càng khó nghe hơn.
Ngô Phương Hân đắc thắng nhìn Kim Tuyết Mai nói: “Nếu như cô làm theo tôi nói thì đừng nói đến bộ đồ này, kể cả bộ đồ tốt hơn, tôi cũng sẽ không tiếc tiền mà tặng nó cho cô.
“Chỉ cần cô làm theo tôi nói thì cho dù không cần sự đồng ý của tôi mà lấy đồ của tôi đi, tôi cũng có thể bỏ qua.
Nghe những lời nói mang tính gợi mở của Ngô Phương Hân, Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Tôi không lấy trộm đồ của cô, đây là đồ mà Cao Phong mua cho tôi.”
“Vậy đó chính là đồ mà do Cao Phong đã trộm, dù sao các người không thể nào mua được bộ đồ này." có người lập tức đáp.
Cô Trương do dự một hồi, vẫn chưa nói, cô không dám đắc tội với Ngô Phương Hân.
"Bớt nói lời thừa thãi đi! Cởi đồ trả tôi ngay đi!" Ngô Phương Hân cau mày, lạnh lùng nhìn Kim Tuyết Mai.
"Ha Ha! Đúng đấy, cởi đi, giờ mau cởi đồ đi!”
“Cởi đi!”
Một số còn độc thân nét mặt rạng rỡ, phấn
kích hò reo. Ngoài cửa, Cao Phong vui vẻ bước vào với mở rau vừa mới mua.
Nhìn lướt qua, anh thấy Kim Tuyết Mai đang bị mọi người vây quay buộc tội.
Lúc này, Kim Tuyết Mai giống như một con thuyền nhỏ trong cơn bão táp, bị cô lập và bất lực, thậm chí có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Sắc mặt của Cao Phong lập tức trở nên u ám, thân thể anh cũng toát ra sự lạnh lùng, rảo bước tiến về phía trước.
Kể từ khi hồi phục trí nhớ, tính cách Cao Phong đã thay đổi khá nhiều, trở nên tàn nhẫn hơn, lạnh lùng hơn.
Nhưng Kim Tuyết Mai chính là tia nắng, không ngừng sưởi ấm cho anh, khiến anh không bị sự lạnh lùng tàn nhẫn thôn tính.
Huống hồ là trong hoàn cảnh này, Cao Phong đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng rất nhiều chuyện. Thế nhưng Kim Tuyết Mai chính là vảy ngược
của anh.
Rồng có vảy ngược, một khi động vào nó, chắc chắn người đó sẽ chết.
Đó là Kim Tuyết Mai, anh không thể giữa được bình tĩnh nữa.
“Mau cởi đồ của Ngô Phương Hân ra, mau lên!”
“Cởi ra không? Không cởi chúng tôi sẽ giúp cô cởi, haha...
Một số gã độc thân vừa cười vừa kéo đồ của Kim Tuyết Mai.
“Các người làm gì vậy, các người đừng đụng vào tôi!” khuôn mặt Kim Tuyết Mai lạnh tanh, lùi lại hai bước.
Còn Ngô Phương Hân thì khoanh tay ở phía trước, nhìn Kim Tuyết Mai với vẻ mặt giễu cợt.
“Nào, để tôi giúp cô cởi.
Một tên còn độc thân cười lớn đưa tay ra nằm lấy quần áo của Kim Tuyết Mai.
"Bum!"
Đúng lúc này, một bóng đen cao lớn lao tới, kèm theo một cú đấm mạnh.
Một tiếng động nặng nề vang lên, nắm đấm mạnh mẽ đó đã lao thẳng vào gương mặt của gã khốn kia.
Nắm đấm này thậm chí mang theo một lớp bụi bặm.
Đó chính là bụi xi măng trên người của Cao Phong đã bị bay ra theo cú đấm vừa rồi.
Mọi người xung quanh sửng sốt, Ngô Phương Hân cũng bỏ tay xuống. Tất cả mọi người đều bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Cao Phong.
“Cao Phong!” Kim Tuyết Mai hét lên trong tiềm thức.
“Tôi đã từng nói, nếu dám bắt nạt cô ấy một lần nữa, tôi sẽ khiến các người chết hết!”
Cao Phong khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói, chân đạp vào tên khốn lúc nãy.
“Bùm!”
Người đàn ông bị Cao Phong đá vào bụng dưới, người anh ta cong như một con tôm, không ngừng rên rỉ.
“Mẹ kiếp! Lấy trứng chọi đá hả? Đánh chết hẳn cho ta!”
“Đánh hắn!"
Năm sáu tên không nói lời nào liền bao vây
Cao Phong.
Cao Phong lao về phía trước, túi trứng trong tay anh lập tức rơi xuống.
Túi trứng đập vào đầu một gã đàn ông, lòng trắng lòng đỏ trứng bao phủ khắp người hằn ta.
Cao Phong không nói lời nào, sắc mặt không chút cảm xúc, tiếp năm sáu người đến đánh cùng một lúc.
Một vài tên cũng vô cùng liều lĩnh, ra đòn hung bạo, tập trung đánh vào đầu của Cao Phong.
Nhưng tốc độ của Cao Phong quá nhanh, bọn họ không thể nào đụng đến vạt áo của anh, chứ chưa nói đến đánh trúng anh.
Sắc mặt của Cao Phong không chút cảm xúc nhưng ánh mắt anh lại chất chứa sự thù hắn và tức giận, thế nên anh ra đòn không chút nương tay.
Chưa đầy mười giây, hai gã đàn ông đã bị Cao Phong đánh cho ngã nhào, không ngừng kêu gào trên mặt đất.
Những người dân xung quanh, bao gồm cả Ngô Phương Hân cũng phải sốc.
Mọi người không ngờ rằng, nhìn thân hình không hề vạm vỡ chút nào của Cao Phong lại có thể lợi hại như vậy!
Năm sáu người trưởng thành đều không thể đánh lại mình anh.
Những người muốn vào giúp đối phó với Cao
Phong, giờ cũng do dự không dám.
Cao Phong thực sự là rất mạnh, nếu đánh anh ta chẳng phải là tự tìm đến đau khổ sao?
“Bang! Bang!”
Chưa đầy một phút, năm sáu tên đã nằm rạp ra đất, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Còn Cao Phong đứng trên sân điềm tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, anh lạnh lùng nhìn những tên khốn đó.
Mọi người kinh ngạc nhìn Cao Phong, ai cũng không ngờ rằng tên ngốc này lại có thể lợi hại như vậy.
Kim Tuyết Mai vội vã nằm lấy cánh tay của Cao Phong, cô sợ Cao Phong sẽ giống trước đây, sẽ giết người tiếp.
Cao Phong hít sâu để kìm lại bạo lực đang trỗi dậy trong lòng mình, sau đó quay đầu sang phía Ngô Phương Hân.
“Cô muốn làm gì?” Ngô Phương Hân lùi lại hai bước trong vô thức.
Thế nhưng, dù chỉ một chút cô ta cũng không sợ Cao Phong.
Cô quen nhiều bằng đảng lớn nhỏ như vậy, chẳng phải chỉ cần một cú điện thoại thôi thì hai mươi người lập tức sẽ đến giải quyết Cao Phong sao? “Anh nghĩ anh đánh như vậy là lợi hại lắm sao? Tôi nói cho anh biết, còn nhiều người lợi hại hơn anh nhé
"Cho dù anh dám đánh đi chăng nữa, thì cũng không thể nào che đậy được chuyện Kim Tuyết Mai trộm đồ đầu.” Ngô Phương Hân khoanh tay trước ngực, giễu cợt nói.
“Cô nói đây là đồ của cô, vậy có có biên lai khi mua bộ đồ này không?” Cao Phong lạnh lùng hỏi Ngô Phương Hân.
“Tôi." Ngô Phương Hân nghe xong, ngây người ra.
"Sao? Cô không lấy ra được à?” Cao Phong
liếc nhìn Ngô Phương Hân.
"Hừ! Tôi đây mua đồ, từ trước đến nay không cần xuất biên lai, không thích thì cứ thế vứt đi thôi."
“Các người nghĩ tôi giống các người, còn phải giữ lại để tìm đến dịch vụ hậu mãi sao?” Ngô Phương Hân chế nhạo.
“Cô không có, tôi có!" Cao Phong lấy ra một tờ
biên lại.
Ngô Phương Hân sửng sốt, mọi người xung quanh kinh ngạc.
Kim Tuyết Mai vội vã đưa tay chộp lấy biên lai, giá ghi trên đó đúng thực sự là một triệu một trăm ba mươi sáu nghìn.
Chứ không phải như Cao Phong nói là hơn trăm sáu mươi nghìn.
Lúc này, không ai nói thêm lời nào nữa.
Cho dù bọn họ có muốn giúp Ngô Phương Hân đi chăng nữa, nhưng khi Cao Phong lấy ra tờ biên lai này, còn Ngô Phương Hân thì không có thì bọn họ cũng không thể hành động quá lộ liễu được.
"Hừ! Biên lai này, tôi có thể lấy ra mười tờ bất
cứ lúc nào.”
Ngô Phương Hân lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Kim Tuyết Mai và Cao Phong với vẻ mặt không mấy thiện cảm rồi quay lên lầu.
Cao Phong dám làm cho Ngô Phương Hàn bẽ mặt, chuyện này cô ta nhất định sẽ ghim trong lòng.
Những người khác thấy hết chuyện hay họ rồi thì ai nấy cũng tự quay về nhà.
“Tên nhãi con, chờ đấy!”
Những tên khốn nằm dưới đất cũng đứng dậy, chỉ vào Cao Phong mà chửi.
Cao Phong lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, bọn chúng thấy vậy sợ hãi bỏ chạy