RỂ QUÝ RỂ HIỀN



Những ký ức năm tám tuổi lại một lần nữa ùa về, những hình ảnh trong quá khứ hiện lên một cách rõ ràng trong đầu. Xanh ra, bí mật lớn nhất của tấm vải này, được cất giấu tại nơi ở của ông Cao. "Ông ơi, rốt cuộc ông vẫn muốn con quay về lại nhà họ

Cao!" "Nhưng mà, bây giờ ngay cả thành phố Hà Nội con còn không đi được, ha ha." Cao Phong không khỏi tự giễu cười, thở dài một hơi, thu dọn món đồ đó lại, cẩn thận cất vào trong hộp.

Không lâu sâu, Kim Tuyết Mai đã về đến nhà.

Nhìn bộ dạng của cô ấy hôm nay giống như đã gặp được chuyện gì đấy rất vui.

Cao Phong định chuẩn bị mở miệng hỏi, nhưng bằng nhiên Kim Tuyết Mai lại hô lên đầy kinh ngạc. "Cao Phong, wow! Hôm nay Cao Phong ăn mặc đẹp tra quá nha, suýt chút nữa là em đã nhận không ra rồi!"

Kim Tuyết Mai chạy ù một mạch đến bên cạnh Cao Phong, giống như là một fan hâm mô, trong ánh mắt ấy lóe sáng lên đầy vẻ sùng bái. "Khụ.." Cao Phong ho nhẹ một tiếng, nói: "Em anh chúng ta, nên cẩn thận một chút nha, cẩn thận... tốt xấu gì thì em cũng là chủ tịch của một công ty mà." "Em không cần, anh ở trước mặt em không cần phải dè dặt, và em cũng không mấy thứ vô dụng này!" Kim Tuyết Mai bĩu môi, chẳng thèm để ý đến.

Cô ấy bây giờ, chỉ nghĩ đến Cao Phong đang đứng trước mặt mình, liền biết thân biết phận trở thành một cô gái xinh xắn, nhỏ nhắn. "Được rồi được rồi!" Cao Phong cũng chỉ đành lắc đầu mim cười, ngắt yêu cái mũi nhỏ của cô một cách trìu mến.

Kim Tuyết Mai để hai tay ở sau lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhằn lên, khẽ nhắm mắt lại, để Cao Phong cọ mũi mình. Về phần quần áo của Cao Phong từ đầu ra, Kim Tuyết

Mai lại không hề để ý đến, dường như cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ.

Điều đó khiến Cao Phong hơi kinh ngạc.

Từ đầu đến chân của Kim Tuyết Mai chỉ có mấy đồng thế mà cô lại không hề tò mò bộ quần áo đáng giá cả triệu bạc này của mình, từ đầu ra ư? "Tuyết Mai, em không có gì muốn hỏi anh sao?" Cao Phong gãi gãi đầu, không nhịn được nên mới hỏi một câu. "Hỏi cái gì?" Kim Tuyết Mai hỏi ngược lại anh. "Bộ quần áo này của anh... em không muốn hỏi sao?" Cao Phong khựng lại một chút mới hỏi. "Không hỏi." Kim Tuyết Mai lắc đầu, sau đó lại thở dài một hơi: "Em biết người đàn ông của em, không phải là người bình thường, cho nên có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên." "Hơn nữa, em biết, anh giấu em biết bao nhiêu chuyện, nhưng sẽ không làm tổn thương em, thế thì vì sao em phải hỏi nhiều làm gì chứ?" "Bây giờ em hiểu rồi, em không cần phải biết nhiều như vậy, chỉ cần biết... chúng ta thật sự yêu thương lẫn nhau, thế là đủ"

Kim Tuyết Mai nói một tràng, Cao Phong nghe xong cực kỳ cảm động.

Mấy tháng vừa qua, tâm tình của Kim Tuyết Mai cũng đã thay đổi tốt hơn nhiều.

Chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi, đó chính là tình cảm của hai người. "Thật ra... Cao Phong ngập ngừng nói: "Anh là con cháu nhà họ Cao ở Đà Nẵng."

Kim Tuyết Mai nghe vậy, không kinh ngạc cũng không khiếp sợ, không hề có chút biểu cảm nào lộ ra.

Dường như cho dù Cao Phong có thân phận là gì đều sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy.

Sự thật đúng là như vậy, cho dù Cao Phong có là ai đi chẳng nữa, Kim Tuyết Mai vẫn sẽ đối xử tốt với Cao Phong như trước đây.

Khi Cao Phong đã mở miệng nói được câu đầu tiên thì cũng chẳng thể giấu điểm thêm được nữa. "Cao Phong, là tên của anh sau này. Về phần lão Lưu(?) nói với anh, gia tộc nhà họ Cao chưa bao giờ xuất hiện cái tên Cao Phong, là vì... "Ở nhà họ Cao, anh tên là Cao Kình Thiên! Là ông của anh đích thân đặt cái tên này cho anh!" "Ba mươi tỷ là quà sính lễ anh tặng cho em! Cho nên người ta nói rằng, tất cả những sinh lễ tặng ngày hôm đó đều thay cậu chủ của chúng tôi trả nợt Trả lại khoản nợ mà năm đó chúng ta đã kết hôn!" "Anh đã phá hủy tập đoàn Vũ Vương, bởi vì Vũ Hoàng Minh đã ra tay với em! Công ty Lê Thị cũng là do anh làm cho phá sản, vì chuyện của Vũ Kiên." "Còn có Lý Hạo Nhiên bọn họ cũng biết rằng, nhà họ

Ngụy ở Hà Nội chỉ sau một đêm đã lụi tàn cũng là do anh làm, Hạ Vy đã gọi ba anh, vì sợ anh sẽ giết cô ta.. "Phòng tập thể hình Phong Minh cũng do anh rót vốn vào đó làm mưa làm gió ở đài truyền hình của Vũ Kiên cũng là anh." "Tối hôm đó anh đưa bà đi bệnh viện khám bệnh, đó chính nơi của nhà họ Cao, người em nhìn thấy trên máy bay trực thăng đó là anh, anh cũng đã nhìn thấy em qua cửa sổ trực thăng" "Anh là hội trưởng của liên minh Đế Phong, ở Hà Nội có ba dòng họ lớn, tập đoàn Long Thị và các thành viên của thương hội Hà Nội đều năm dưới tay của anh..." "Còn có

Cao Phong nói một tràn, kể hết toàn bộ sự thật phơi bày trước mặt Kim Tuyết Mai

Cho dù Kim Tuyết Mai đã chuẩn bị tinh thần nghe Cao Phong kể ra những chuyện này nhưng lúc này lại không tin nổi mà từ từ trợn tròn mắt.

Cô biết thế lực của Cao Phong rất mạnh, nhưng cô vẫn không ngờ đến, Cao Phong lại là người lớn mạnh đến như vậy.

Chả trách mấy ông chủ lớn ở thành phố Hà Nội đều rất kính nể, khép nép trước mặt Cao Phong như thế.

Chả trách đám người của Long Chí Minh lại tặng cả biệt thự và xe hơi cho Kim Tuyết Mai vào dịp sinh nhật của cô.

Thì ra tất cả mọi chuyện đều do Cao Phong làm.

Tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Cao Phong.

Cao Phong, người đàn ông của Kim Tuyết Mai, người đàn ông đang đứng trên đỉnh cao của thành phố Hà Nội.

Người đàn ông của cô, đầu đội trời chân đạp đất, đã từng ngạo mạn với cả Hà Nội.

Thành phố Hà Nội rối loạn mấy tháng qua, cũng đều vì Day quanh Cao Phong.

Mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Mặc dù lúc trước Kim Tuyết Mai đã đoán được mọi chuyện, nhưng lúc này nghe thấy chính miệng Cao Phong nói ra, sóng cuộn trong lòng nổi dậy, rất chấn động.

Giống như những cơn sóng ở ngoài khơi, đợt sau cao hơn đợt trước, khiến Kim Tuyết Mai hết sức kinh hãi, không thể nói thành lời. "Khu Thành Bắc được quy hoạch, xây nên đều là vì em, lúc đó anh muốn mang cả Thành Bắc tặng cho em luôn" "Ông chủ đứng phía sau bất động sản Phong Mai là anh, hai từ Phong Mai là lấy từ tên của hai đứa mình ghép lai."

Sau khi Cao Phong nói xong câu này, Kim Tuyết Mai hoàn toàn bị chấn động.

Giống như có một luồng điện đang chạy khắp người, tròn xoe mắt mà nhìn Cao Phong, vốn dĩ còn có thể giữ được tâm trạng bình tĩnh, thế nhưng bây giờ đã hoàn toàn nổ tung rồi.

Thật lâu sau, Kim Tuyết Mai mới lên tiếng, đôi môi trở nên run rẩy: "Anh, anh... Phong Mai Phong Mai, Cao Phong Tuyết Mai, Phong Mai! Đáng lẽ ra em nên nghĩ đến điều này, em nên nghĩ đến điều này từ sớm rồi chứ!"

Cao Phong thản nhiên cười, đáp lại: "Tại anh không nói cho em biết, bởi vì theo quy định của nhà họ Cao, bọn họ không muốn anh dùng danh nghĩa của nhà họ Cao để tác động." "Cho nên, liên minh Đế Phong và nhà họ Cao không liên quan với nhau, thế lực ở thành phố Hà Nội, cũng đều do anh nắm quyền, chứ không phải là vì thể diện của nhà họ Cao." "Ngày khánh thành công ty, em nói em không muốn bị người người khác coi thường, em muốn cho những người đã coi thường em phải hối hận." "Cho nên anh nghĩ, khi anh mang cả Hà Nội tặng cho em, lúc chúng ta cùng nhau đứng trên đỉnh của Hà Nội sẽ có thể hoàn thành được ước muốn của em rồi!" "Có điều sau khi anh phát hiện ra, thu phục cả thành phố

Hà Nội cũng chưa đủ..."

Cao Phong nói nguyên một tràn với giọng điệu rất bình tĩnh, không tranh công cũng không hề kể lể, nói với giọng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi