*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi thứ đều có mức độ.
Nhưng mà Kiều Thu Vân này, có thể nói làm việc không có bất kỳ ranh giới cuối cùng nào.
Vì đạt được mục đích của mình, thật sự là bất chấp không từ thủ đoạn.
Sớm chiều ở chung ba năm qua, cho dù là cho một con chó nhỏ ăn cũng ăn có tình cảm.
Nhưng mà Cao Phong ở trong mắt bà ta – Kiều Thu
Vân, ngay cả con chó cũng không bảng sao?
Lúc trước sinh nhật Kim Tuyết Mai, Cao Phong thể hiện năng lực mạnh mẽ, trong nháy mắt Kiều Thu Vân thay đổi thái độ, chúc phúc hai người Cao Phong tại chỗ.
Lúc Cao Phong xảy ra chuyện, trong nháy mắt bà ta thay đổi thái độ. Thay đổi thất thường, ngại nghèo yêu giàu.
Chuyện cho tới bây giờ, Cao Phong đã hoàn toàn mất đi tất cả kiên nhẫn đối với Kiều Thu Vân.
Vẻ mặt Cao Phong âm u, cầm điện thoại di động lên, tìm được dãy số của Cao Kim Thành.
Anh chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đi, những người Cao Kim Thành kia, tất nhiên sẽ không để ý đến nguy hiểm tính mạng, chấp hành nhiệm vụ đi đến thủ đô Hà Nội.
Dù sau đó bị nhóm người Cao Bằng bỏ, nhưng trước đó bọn họ tuyệt đối cũng có thể chém đầu Kiều Thu Vân
Nhưng trong lòng Cao Phong khẽ run lên một chút, cuối cùng vẫn không có ấn phím gọi đi.
Cuối cùng, đó cũng là mẹ của Kim Tuyết Mai.
Là mẹ đẻ của người phụ nữ mình yêu.
Nếu như Cao Phong làm ra chuyện như vậy, như vậy về sau mình lấy tư cách gì đối mặt với Kim Tuyết Mai? Bây giờ Cao Phong có thể lạnh lùng với tất cả mọi thứ.
Nhưng duy chỉ có mọi thứ liên quan đến Kim Tuyết Mai, Cao Phong không có cách nào quyết đoán được. "Haizz!"
Cao Phong thở phào một hơi, vẫn để điện thoại di động xuống.
Tính mạng của bà ta – Kiều Thu Vân, ở trong mắt Cao Phong chẳng đáng là gì.
Trả giá bằng chiến sĩ nhà họ Cao, Cao Phong cảm thấy vô cùng không đáng, Kiều Thu Vân không có tư cách kia. "Tiểu Phong, đừng rời bỏ Tuyết Mai..."
Kim Tuyết Mai đang ngủ say, bỗng nhiên nói mơ một tiếng.
Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn mặt bên trơn bóng của Kim Tuyết Mai, trong lòng khẽ than thở một tiếng. Tâm trạng phiền muộn vừa mới đua xe được gió thổi bay, bây giờ lại nổi lên trong lòng lần nữa.
Chuyện này, cuối cùng quyết định vẫn để Kim Tuyết Mai tự làm.
Cao Phong suy nghĩ thật lâu, vẫn nhẹ nhàng để điện thoại của Kim Tuyết Mai xuống, đi tới bên người Kim
Tuyết Mai.
Vừa mới vươn cánh tay ra, Kim Tuyết Mai đã ngoan ngoãn nâng đầu lên, gối lên trên cánh tay của Cao Phong, dường như đã trở thành thói quen.
Cho dù là trong giấc mơ, cũng có thể làm theo bản năng thói quen.
Cảm nhận được cơ thể xinh xăn của Kim Tuyết Mai, trong lòng Cao Phong không có một chút ý nghĩ đen tối.
Chỉ có sự thương tiếc sâu sắc.
Ba năm qua, nói chung là thời gian mấy tháng này, Kim Tuyết Mai vì mình mà chịu rất nhiều áp lực từ bên ngoài, còn có áp lực từ bên Kiều Thu Vân này.
Cao Phong trong ba tháng này, mặc dù não bộ có để lại di chứng, nhưng ký ức có thể cũng không bị mất đi.
Đoạn thời gian đó xảy ra tiếp xúc với người bên cạnh mình, và tất cả mọi chuyện, mặc dù với trí thông minh lúc đó không có cách nào giải thích được, nhưng cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lúc trước Kiều Thu Vẫn ép Kim Tuyết Mai, khiến Kim Tuyết Mai ly hôn với mình, vứt bỏ mình, lúc đó Cao Phong cũng ghi nhớ trong lòng.
Có lẽ Kim Tuyết Mai rất yếu thế, hơn nữa năng lực so với Cao Phong cách một trời một vực.
Dù sao cô cũng là con gái của Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân, không học được tư thái kia của Kiều Thu Vân, nhưng đương nhiên tính cách có chút giống với Kim Ngọc Hai.
Nhưng Cao Phong tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút khuyết điểm này của Kim Tuyết Mai, mà quên điểm tốt của cô.
Hơn nữa sẽ không phụ lòng, trước nay lâu như vậy mà Kim Tuyết Mai không từ không bỏ, vất vả nỗ lực. "Đợi anh vinh quang trở về Hà Nội, hứa sẽ cho em một đời phồn thịnh không phụ sự để tâm chăm sóc ba tháng này.
Trong lòng Cao Phong chăm chủ đọc một câu.
Ngày tiếp theo.
Cao Phong ngồi trong phòng khách, laptop để ở trước mặt, điện thoại cũng ở một bên.
Dựa theo đề nghị của Lâm Vạn Quân, bây giờ Cao Phong không được tùy tiện xuất đầu lộ diện, ngồi ở phía sau điều khiển chỉ huy. Lúc này trong tay đã có một chút thể lực, cho nên rất nhiều chuyện, quả thật cũng không cần Cao Phong tự mình đi làm.
Cao Kim Thành bọn bọ đã tiến hành tiếp xúc với Dư Văn Cường.
Cao Phong chuẩn bị để Dư Văn Cường đi vào khu vực màu xám lần nữa, đương nhiên Dự Văn Cường không có một chút do dự nào.
Lấy nhãn lực của anh, đương nhiên một chút cũng có thể nhìn ra tổ chất cơ thể của nhóm người Cao Kim Thành, và năng lực tổng hợp mạnh đến mức nào.
Cho nên, mang theo nhóm chiến sĩ long tinh hổ mãnh này, thì trong người anh lại bốc cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết một lần nữa, cũng có lòng tin cao hơn so với trước kia.
Khúc Đại Minh bên này, tạm thời Cao Phong không bảo anh ta đi làm chuyện gì, chỉ là không ngừng mở rộng mạng lưới tình báo, duy trì ổn định.
Đương nhiên muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối, điều kiện đầu tiên là không để bại lộ, và không ngừng mở rộng mạng lưới tình báo lan tràn.
Đến lúc đó mạng lưới tình báo này hoàn toàn được trải rộng, thủ đô Hà Nội chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay, cũng sẽ bị Cao Phong nhạy cảm cảm nhận được. Cho dù mạnh mẽ như nhà họ Cao ở thành phố Đà
Nẵng, chỉ cần không đặt trọng tâm ở bên này, thì cũng tuyệt đối khó có thể ngăn Cao Phong mở rộng.
Vũ Hoàng Lê của công ty bất động sản, đương nhiên là muốn gia nhập và giới kinh doanh, ngắn gọn không kiêng dè.
Đương nhiên Cao Phong tin tưởng năng lực tập hợp nhân tài của Vũ Hoàng Lê.
Nếu không lúc trước Vũ Hoàng Lê ở thủ đô Hà Nội, cũng sẽ không phát triển mạnh mẽ như vậy, thậm chí leo lên được cây đại thụ là hiệp hội thương mại thủ đô Hà Nôi.
Từng người quản lí chức vụ của mình, tất cả tiền hành đầu vào đấy.
Trong khoảng thời gian này kế hoạch của Cao Phong làm nền lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể áp dụng toàn diện.
Về phần bản thân anh, thì đưa ánh mắt nhìn chăm chăm về phía mấy thế lực hàng đầu của khu vực phía Nam ở thị trấn bi*n đ*ng.
Vạn sự khởi đầu nan, làm thế nào để tiếp xúc với bọn họ thì Cao Phong vẫn còn muốn cẩn thận cân nhắc. Kim Tuyết Mai nhàn nhã mặc quần áo ở nhà, đi đôi dép bông vải màu hồng, bận rộn đi tới đi lui trong phòng. Quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này cô không cho Cao Phong mời người đến làm, mà muốn đích thân tự làm.
Kim Tuyết Mai nói, cô không muốn để cho người khác đến phá hỏng thế giới của hai người là cô và Cao Phong.
Cao Phong cũng không tiện từ chối, đành phải nghe theo Kim Tuyết Mai. Máy giặt chuyển động vù vù, Kim Tuyết Mai cầm chối lau nhà xoay người lau nhà, trong phòng bếp ấm trà đang đun vẫn còn bốc hơi gần sôi trào.
Ảnh mặt trời ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sắt mặt đất chiếu vào trong phòng khách, khiến cho trong phòng trở nên ấm áp ôn hòa.
Cao Phong xử lý xong một việc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Tuyết Mai, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, ôm lấy Kim Tuyết Mai từ phía sau. "Đừng nghịch, đang lau nhà."
Kim Tuyết Mai vặn vẹo uốn éo cơ thể, quở trách trừng Cao Phong một chút. "Có em thật tốt" Cao Phong nói ra từ tận đáy lòng.
Kim Tuyết Mai nghe vậy sững sở, trong nháy mắt trong lòng tan chảy, mặc cho Cao Phong cứ ôm mình như vậy.
Chốc lát sau, Cao Phong mở miệng nói ra: "Đêm qua, anh xem điện thoại di động của em..." "Nhìn thì nhìn thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy để kiểm tra cương vị, hì hì.
Kim Tuyết Mai không thẹn với lòng, đương nhiên không để ý chút nào. "Ừm... Mẹ em, gửi cho em một tin nhắn ngắn. Cao
Phong nói tiếp.
Nghe được Cao Phong câu nói này, trong nháy mắt động tác trong tay Kim Tuyết Mai dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cao Phong. "Phải!" Cao Phong gật đầu nói: "Vẫn là bảo em phải về nhà, anh không có xóa, vẫn còn ở bên trong điện thoại