RỂ QUÝ RỂ HIỀN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********

“Tôi nói cho các người biết, đây là nhà của chúng tôi. Đừng tưởng rằng bây giờ các người ỷ có chỗ dựa thì mấy người muốn làm cái gì thì làm nha "Đúng là có bản lĩnh đấy. Mấy người muốn giết hết cả nhà chúng tôi, để tôi xem mấy người có cái gan đó hay không đã "Nếu như không có lá gan đó thì mau cút đi cho khuất mắt tôi.” “Bởi vì, mấy người không có lá gan này, nhưng tôi thì có." "Lần sau còn dám ra oại trong nhà tôi nữa thì cứ nhìn xem tôi có dám giết hết mấy người hay không”

Kim Vũ Kiên ngồi ở trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn đám người Kim Nhạc Sơn đầy lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều mơ hồ.

Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Kim Vũ Kiện này đã tương đối lỗ mãng, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một cô gái.

Bây giờ thì đây coi là gì? "Cô quát cái gì chứ? Cô thử giết tôi đi xem nào. Kim Ngọc Dung vẫn đứng đó mạnh miệng như cũ. Cô ta bị Kim Vũ Kiên tát mấy cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ tức giận. "Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?” Kim Vũ Kiên chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung.

Ngay lập tức, khuôn mặt Kim Ngọc Dung cất không còn một giọt máu, không nhiều lời, cô ta lập tức bỏ chạy. Cô ta cử luôn do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn không dâm cứng đòn với Kim Vũ Kiên.

Cũng không ai biết là khoảng thời gian này Kim Vũ Kiện đã làm cái gì ở bên ngoài. Nhỡ đâu Kim Vũ Kiên bị điên rồi, sau đó rạch lên mặt

Kim Ngọc Dung một nhát. Vậy thì, chuyện này có ta phải chạy đi đầu đòi phân bua phải trái đấy? Kim Ngọc Dung vội vàng chạy như điên, đến cả giày cao gót bị tuột ra cũng không có thời gian mang lại, chạy một mạch ra khỏi biệt thự “Ranh con, lần sau đừng có mà ra oai trong nhà tôi nữa, biết chưa? Để xem tôi có dám chém cô thật hay không”

Một tay Kim Vũ Kiến chống nạnh, một tay vẫn đang cầm con dao chỉ vào bóng lưng của Kim Ngọc Dung và măng với.

Nhìn cô ấy giống như là một người phụ nữ vô cùng đanh đá, cực kỳ ngang ngược vậy. “Vũ Kiên, chuyện này con...

Kim Nhạc Sơn nhắm mắt. Lúc này dường như ông ta muốn nói điều gì đó. "Cút đi. Mấy người còn chưa chịu cút đi hay sao?” “Không cút à? Vậy thì tôi để cho mấy người không cút nữa."

Kim Vũ Kiên đột nhiên xoay người, năm chặt dao gọt hoa quả trong tay, đi đến chỗ Kim Hồng Vũ đầu tiên. “Chạy, chạy, chạy mau

Kim Phúc Khang liền vội vàng đứng lên, cũng muốn chạy đi khỏi đây.

Ngay lập tức, đám người Kim Nhạc Sơn chạy đi sạch sẽ, không còn một ai. “Đồ điên. Đồ điện. Đô thần kinh.

Kim Ngọc Dung ngồi lên xe rồi nhưng vẫn còn giận dữ mà quát lên.

Nhớ tới lưỡi dao gọt hoa quả kia thì trong lòng cô ta vẫn còn đầy sợ hãi. "Ai bảo cô tự nhiên đi chọc giận Kim Tuyết Mai làm gì. Bản thân cô ta là đã là quả phụ rồi, cô còn chêu trọc người ta nữa." Kim Hồng Vũ cau mày nói. "Hừ, anh thì biết cái gì chứ?" Kim Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, nói: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra ý của Kiều Thu Vân là gì à?”

Kim Nhạc Sơn hơi nheo mắt, nói: “Bà ta nhìn thấy trong khoảng thời gian gần đây, Ngọc Dung thường xuyên qua lại với cậu chủ. Do vậy, bà ta mới nghĩ cách đưa Kim Tuyết Mai trở lại, chính là muốn tranh giành sự cưng chiều với Ngọc Dung "Bác cả nói đúng. Cho nên cháu mới nghĩ cách để đuổi cô ta đi đấy “Nếu như Kim Tuyết Mai thật sự được cậu chủ Bằng coi trọng, vậy thì chúng ta không còn cơ hội rồi. Đến lúc đó, chúng ta vẫn bị cả nhà Kim Tuyết Mai đè ép. Kim Ngọc Dung gật đầu, vừa giận dữ vừa bất bình nói. "Vậy mọi người thử nói xem, rốt cuộc là Cao Phong đã chết chưa?” Kim Phúc Khang chớp chớp mắt nói. "Nhất định là chết rồi." Kim Ngọc Dung mở miệng đầu tiên, nói: “Dựa vào tình cảm của Cao Phong với Kim Tuyết Mai thì chắc chắn Cao Phong sẽ không để Kim Tuyết Mai trở lại một mình rồi tiếp cận Cao Bằng đầu “Cũng có lí. Kim Hồng Vũ gật đầu.

Sau đó, mấy người họ vừa đi vừa nói chuyện trên xe rồi rời khỏi biệt thự trung tâm.

Bên trong biệt thự

Kim Vũ Kiên ném con dao xuống, ôm chầm lấy Kim Tuyết Mai òa khóc.

Chỉ có ở trước mặt người nhà của mình, cô ấy mới có thể rũ bỏ vẻ kiên cường mà bộc lộ ra hết những sự yếu đuổi. "Chị, em rất nhớ chị. Em còn nghĩ là chị đã không còn nữa, em đã đi tìm chị rất lâu rồi đó. "Hôm qua, cha gọi điện cho em rồi nói chị trở về rồi, em liền vội vã quay về nhà." Kim Vũ Kiên khóc lóc, chảy hết cả nước mắt nước mũi. “Không sao rồi, không sao rồi." Kim Tuyết Mai nhè nhẹ vỗ vào sau lưng Kim Vũ Kiên.

Một lúc sau, Kim Vũ Kiên mới ngẩng đầu lên, nói: “Anh rể em đâu rồi?” "Anh ấy.." Kim Tuyết Mai sững sốt một chút. "Đương nhiên là nó chết rồi.” Kiều Thu Vân trả lời không chút do dự.

Kim Vũ Kiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn Kiều Thu

Vân nói: "Mẹ đừng nói chen vào. “Trước kia mẹ sợ con buồn bã nhưng mà bây giờ chị con về rồi, vậy chúng ta cũng không lừa gạt con làm gì nữa cả." “Cao Phong quả thật là đáng chết. Nhưng có điều, chị con cũng chỉ là bị người khác uy hiếp mà thôi. Kiều Thu Vân cau mày trả lời.

Kim Vũ Kiên trợn tròn hai mắt, chậm rãi quay đầu nhìn lại Kim Tuyết Mai, hỏi: "Chị, như thể có đúng không?” Kim Tuyết Mai do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. "Ài." Bà cụ Kim thở dài, đứng dậy rồi chống gậy định rời đi. "Bà nội, bà định đi đâu vậy ạ?” Kim Tuyết Mai và Kim

Vũ Kiên đều đồng thanh hỏi. “Về nhà." Bà cụ Kim khoát tay.

Bà vẫn luôn ở trong căn nhà kia, không hề ở cùng ba người con trai. "Mẹ, cơm nước xong xuôi rồi hằng về.” Kim Nhạc Sơn cũng đứng lên.

Bà cụ Kim không quay đầu lại nhưng gậy vẫn chống nguyên tại chỗ, nói: “Mẹ không ăn cơm đâu." "Nhưng dù sao các con cũng là con cháu của mẹ, có vài lời mẹ không thể không nói. "Đó chính là làm người thì đừng quên cội nguồn, làm người trước làm việc sau.

Nói xong câu này, bà cụ Kim liền chống gậy rồi đi ra ngoài phòng khách. "Bà à, ý của bà là gì? Ý của bà là nói tôi quên cội nguồn sao? Thế còn bà có quên mất cội nguồn hay không?” Kiều Thu Vân càng nghe càng nghe càng thấy sai, vội vàng đứng bật dậy. "Bất kể lúc nào, tôi cũng nhớ, cái mạng này của tôi là do Cao Phong cho

Nói xong câu này, bà cụ Kim cũng không hề dừng chân lại, từ tốn bước ra khỏi biệt thự. "Hừ, là do nó xui xẻo thôi, tại ai đâu cơ chứ?” Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.

Cho dù là Cao Phong đã chết hay chưa thì bây giờ bà ta cũng tạm thời coi như là anh đã chết rồi. “Mẹ, bà nội đang nói mẹ đấy." "Mẹ đang ở trong ngôi nhà mà anh rể để lại, thế mà

re-quy-re-hien-718-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi