RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Sau đó gót chân của Cao Phong đập mạnh vào đỉnh đầu gã thanh niên kia.

Bị một cú đánh mạnh đập thẳng vào đầu, cả người gã thanh niên kia nhũn ra, lập tức ngã lăn ra đất.

Đúng lúc này Nam Cung Minh Nguyệt cũng quay người lại, cô ta dùng hết sức lực còn sót lại, hung hăng đạp thêm một phát vào ngực gã thanh niên kia.

Gã thanh niên kia lại trúng thêm một cú đá nữa, cả người co lại. nclb cũng bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía sau. "A..."

Mắt thấy cả người Nam Cung Minh Nguyệt bị thoát lực sắp ngã ngửa ra phía sau.

Cao Phong chỉ do dự chưa đến nửa giây, đã bước về phía trước một bước, giữ chặt eo của Nam Cung Minh Nguyệt. "Bach!"

Bàn tay Cao Phong chạm vào phần eo của Nam Cung Minh Nguyệt, đập vào chiếc áo khoác da bên ngoài tạo ra một tiếng động.

Nam Cung Minh Nguyệt thuận thể dựa vào người Cao Phong, lúc này cả người cô ta vẫn chưa lấy lại được thăng bằng.

Cao Phong không đợi Nam Cung Minh Nguyệt dựa hắn vào ngực mình, anh dùng tay giữ chặt vai cô ta, đỡ cô ta đứng thẳng dậy, còn bản thân thì lui về phía sau hai bước.

Trông thấy cảnh này, những người đứng xem đều cạn lời. "Thằng nhóc này, không phải kẻ ngốc chứ?" "Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân trăm năm khó gặp, cứ như vậy bị cậu ta đẩy ra?" "Cơ hội để người đẹp ngã vào lòng, mẹ kiếp, để tôi đến ôm cho có được không?"

Rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đang điên cuồng tiếc nuối, một vài cô gái cũng hiểu được, Cao Phong này không hiểu chuyện phong tình.

Cao Phong đứng nguyên tại chỗ mặt không có chút biểu cảm nào, anh khẽ họ một cái che đi sự lúng túng. "Hừ! Sờ eo tôi thoải mái nhỉ?"

Nam Cung Minh Nguyệt cũng lúng túng, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng hừ một tiếng tỏ vẻ kiêu ngạo. "Cảm giác cũng tạm được." Cao Phong thản nhiên trả lời: "Cái áo da này đúng là da thật, không phải hàng giả." "Phi"

Nghe thấy câu này đám người đang đứng xem đều muốn phun một ngụm máu.

Cõi lòng Nam Cung Minh Nguyệt còn tan nát hơn, cô ta dứt khoát không thèm để ý đến Cao Phong nữa. "Thắng chó, đây là chỗ để mày giở trò à?" Gã thanh niên tóc xanh tím kia nghỉ ngơi một lát đã lấy lại sức, anh ta chỉ tay vào Cao Phong mång to. Vài tên đàn em của anh cũng đã bò dậy khỏi mặt đất, tất cả đều nhìn Cao Phong với ánh mắt không mấy thân thiện.

Khi đánh nhau với Nam Cung Minh Nguyệt, dù sao cũng là con gái, cho nên khi ra tay bọn họ vẫn có chút kiêng dè.

Nhưng mà đối mặt với Cao Phong, bọn học chắc chắn sẽ không nhẹ tay. "Nhân lúc tao còn chưa muốn ra tay, cút nhanh lên." Cao Phong thản nhiên nhìn đám thanh niên kia. "Con mẹ nhà mày, hôm nay ông đánh chết mày"

Gã thanh niên dẫn đầu hung hãng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó quay người lái một chiếc xe Kia Morning đến, rồi lấy một cái túi xách từ trong xe ra ngoài. "Bich, keng keng!"

Chiếc túi rơi xuống đất tạo thành tiếng động vang dội.

Đám thanh niên bị đánh trước đó lúc này đã khôi phục lại, thực tế cũng không dính vết thương nặng nào.

Hiện giờ bọn họ đều hùng hổ chạy đến chỗ cái túi lấy đồ bên trong ra.

Ngay lập tức trên tay mỗi người đều có thêm một cái ống tuýp sáng loáng, bọn họ đều nhằm thẳng về phía Cao Phong đi đến.

Trông thấy cảnh này, Nam Cung Minh Nguyệt cũng hơi sợ.

Chưa nói đến chuyện bây giờ cô ta không còn chút sức lực nào, cho dù ở tình trạng tốt nhất, đổi mặt với đảm thanh niên tay cầm vũ khí kia, chắc chắn cũng không chống lại được. "Mẹ chúng mày muốn chơi thật à, cứ đợi người của ông mày đến rồi biết

Đồng Thái Minh ngồi dưới đất, chỉ vào bọn họ mång to. "Chờ con mẹ mày! Mày cho rằng tạo ngu chắc? Trước tiên lấy lại thể diện đã rồi nói sau, xử nó!" Gã thanh niên dẫn đầu mắng một câu, sau đó giơ ống tuýp trong tay lên, lao về phía Cao Phong. "Xử nó!" "Đánh chết nó cho tao! Mẹ cái thắng chết bầm này!"

Bảy tám gã thanh niên đang tức giận, đều xông tới như điên, gương mặt đằng đẳng sát khí.

Lúc này đám người đứng xem đều lui về phía sau hai bước.

Còn đám người Nam Cung Minh Nguyệt thì lập tức lo lắng.

Xong rồi!

Dù Cao Phong có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào đánh thắng được đám người đang cầm vũ khí trong tay kia.

Nhưng đúng lúc ấy, trước mặt bao nhiêu người, Cao Phong từ từ dơ một ngón tay ra. "Muốn đầu hàng sao, mày xong đời rồi!" Gã thanh niên dẫn đầu cười một tiếng khinh bỉ. "Không!" Cao Phong lắc đầu, sắc mặt vô cùng hờ hững, anh nói: "Lát nữa, tao sẽ hạ từng đứa một."

Giọng anh rất bình tĩnh.

Nhưng đám người Nam Cung Minh Nguyệt nghe thấy thế đều cảm thấy, Cao Phong rất điên cuồng!

Chẳng những rất điên cuồng, còn vô cùng biết giả vời!

Đã đến lúc này rồi, anh ta vẫn còn giả vờ lợi hại để dọa người khác sao?

Đợi lát nữa khi bị đánh nằm ra đất, lúc ấy có mất mặt không? "Mẹ kiếp! Kẻ trâu bò như mày tao gặp nhiều." roi. "Vậy để ông đây nhìn xem, mày cố tình giả vờ trâu bò, hay đúng là trâu thật!"

Gã thanh niên dẫn đầu chửi một câu, rồi dẫn người bao quanh Cao Phong.

Sau khi bao quanh, song phương không hề nói thêm câu nào, trực tiếp hành động.

Trên mặt Cao Phong không e ngại chút nào, anh bình tĩnh nghênh đón bảy người kia xông đến. "Bich!" "Bop!" "Am!"

Sau đó, chính là một cảnh tượng khiến người ta vô cùng rung động.

Thân hình dẻo dai của Cao Phong đứng giữa vòng vây, giống như hổ lạc vào giữa bầy dê, động tác ra tay của anh nhanh như chớp.

Mỗi lần anh vung tay ra, đều mang theo sức mạnh cực kỳ khủng bố. "Bich bich!"

Ống tuýp không ngừng bị đánh rơi xuống đất, sau đó là tiếng người bị đánh ngã.

Chỉ mười giây đồng hồ, ba gã thanh niên đã nằm đo đất.

Ba mươi giây sau, toàn bộ bảy tên kia không còn sót một người. "Keng!"

Gã thanh niên cuối cùng không đợi Cao Phong đến đánh anh ta, ống tuýp trong tay đã rơi xuống đất.

Trong lòng anh ta căn bản không có ý nghĩ muốn đổi chiến với Cao Phong.

Chưa đến một phút đồng hồ, bảy gã thanh niên cầm vũ khí trong tay, đều bị một mình Cao Phong giải quyết.

Với thực lực của Cao Phong hiện giờ, đối phó với đám tôm tép này, thật sự không tổn chút sức lực nào.

Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ của một mình Cao Phong.

Những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này, và đám Nam Cung Minh Nguyệt đều há hốc mồm, đều nhìn Cao Phong bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Anh, anh ta quá mạnh mẽ.

Nói lát nữa sẽ đánh ngã từng người một, thật sự một lát sau đã đánh ngã?

Ngoài Nam Cung Minh Nguyệt, người được tiếp xúc với võ thuật cổ đại ra, rất nhiều người đều sững sờ không thể tin nổi. "Shit! Vũ thần, đúng là trâu thật!" Đổng Thái Minh mang vẻ mặt sùng bái nói một câu "Còn chưa cút?" Cao Phong nhìn lướt qua đám thanh niên kia.

Lần này, đảm thanh niên kia không dám nói thêm nửa câu, bọn họ vội vàng dìu dắt nhau đứng dây.

Sau đó chạy về phía chiếc xe Kia morning kia, rồi chán nản lái xe chạy mất.

Mãi cho đến khi chiếc xe Kia morning kia đã đi khuất, rất nhiều người vẫn chưa lấy lại tinh tần. "Cộc cộc cộc!"

Mấy cô gái kia vội vàng chạy tới, bọn họ chỉ nhìn lướt qua Cao Phong một cái, sau đó quan tâm hỏi han Nam Cung Minh Nguyệt.

Đổng Thái Minh cũng từ từ bò dậy khỏi mặt đất, anh ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Cao Phong. "Tôi không sao, thật sự không sao cả." Nam Cung Minh Nguyệt nói một câu, sau đó nhìn về phía Cao Phong.

Sức mạnh của Cao Phong vừa rồi, khiến cô ta rất kinh ngạc.

Cho dù Cao Phong chỉ là một kẻ nghèo, vậy thì anh cũng là kẻ nghèo có chút thực lực.

Vì chuyện này, ấn tượng của Nam Cung Minh Nguyệt về Cao Phong. lại sâu hơn không ít.

Hơn nữa vì có tí hơi rượu, lúc Nam Cung Minh Nguyệt nhìn Cao Phong, đột nhiên cô ta cảm thấy Cao Phong cũng rất dễ nhìn, cho nên Nam Cung Minh Nguyệt không nhịn được nhìn anh thêm lần nữa. "Nếu như không có Vũ thần, hôm nay chúng ta đã ăn đủ." chắc

Đổng Thái Minh là người ân oán rõ ràng, anh ta nhìn Cao Phong rất biết ơn.

Nhưng mấy cô gái kia thì không thèm nể mặt Cao Phong. "Cao Vũ, nếu như anh lợi hại như vậy, vừa rồi vì sao không trực tiếp ra tay?" "Đúng đấy, anh cố ý đợi đến cuối cùng mới ra tay, vì muốn khoe khoang bản thân rất lợi hại có phải không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi