Nghe thấy tiếng chuông cửa, hai chị em đều dừng công việc trong tay lại, quay đầu nhìn xuống cửa.
Chỉ là trong lòng hai người bọn họ cũng không có gì lo lắng mấy.
Ở biệt thự trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, không phải hộ gia đình sống trong đây thì không thể tùy tiện ra vào.
Những người khác muốn ra vào nơi này, thì cũng phải có sự đồng ý của hộ gia đình đang sống ở đây.
"Ai vậy?"
Kim Vũ Kiên hỏi với ra.
"Cô Tuyết Mai, cô Vũ Kiên, tôi là Ngô Hân."
Ngoài cửa truyền vào một giọng nữ.
"Là chị Hân."
Kim Vũ Kiên nói một câu, sau đó mới lấy ra một chiếc điều khiển từ xa ấn xuống một cái, lúc này cửa lớn của biệt thự mới mở ra.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tươi cười đi tới.
Sau lưng cô ấy là vài người vệ sĩ mặc áo đen, đang cầm trong tay một số đồ dùng hàng ngày.
"Chị Hân, lại phiền chị phải đi ra ngoài nữa rồi."
Kim Vũ Kiên vội vàng tiến tới chào hỏi.
Mấy ngày hôm nay, bà chị Ngô Hân này đều sẽ bảo người làm của mình mang tới một đống đồ dùng hàng ngày, gần như muốn bao luôn chi phí ăn mặc của hai chị em Kim Tuyết Mai.
Lúc ban đầu đương nhiên là hai chị em Kim Tuyết Mai sẽ không tình nguyện nhận đồ, nhưng mà chị Ngô Hân cứ kiên trì bắt các cô phải nhận.
Hai chị em Kim Tuyết Mai cũng hiểu rõ một điều rằng, bây giờ các cô không thể xuống núi được, cho nên đành phải nhận lấy.
"Đây đây, mọi người để đồ ở đây đi, không cần phải vào nhà của cô Tuyết Mai với cô Vũ Kiên làm gì."
Chị Ngô Hân kêu mấy người vệ sĩ áo đen để đồ xuống.
"Chị Hân, sao chị lại phải giúp bọn em như thế chứ?"
Kim Tuyết Mai đang mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt thắc mắc nhìn chị Ngô Hân.
"Cô Tuyết Mai, cô không cần phải hỏi nhiều như vậy đâu."
"Cô chỉ cần biết là, người phụ trách ở khu vực châu Á này của Tập đoàn Hà Đô chúng tôi, chính là anh Jason."
"Mà anh.Jason thì lại là một người bạn của anh Phong, đây chính là lý do."
Chị Ngô Hân nhẹ nhàng cười một tiếng, giải thích cho Kim Tuyết Mai hiểu.
Đương nhiên là Kim Tuyết Mai biết, trước kia Cao Phong có quen biết với Lý Khải Kiệt, nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy nghi ngờ.2069251_2_25,60
"Nhưng Cao Phong đã không còn ở đây nữa rồi, nên anh.Jason cũng không cần làm như thế."
Kim Tuyết Mai hơi nặng nề nói.
"Anh.Jason nói, không cần biết đến bao giờ, anh ấy và anh Phong, vẫn là bạn bè cả đời."
"Chỉ cần hai người các cô còn ở lại khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, thì anh ấy sẽ tận dụng hết khả năng của mình để bảo đảm an toàn cho các cô."
Chị Ngô Hân nói đến đây, thái độ cũng rất là nghiêm túc, còn mang theo ẩn ý khác.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì hơi sững ra một lát, rồi dường như đã hiểu được điều gì đó, cô gật đầu đáp: "Vậy phiền chị giúp tôi cảm ơn anh.Jason, sau này có cơ hội..."
"Tôi sẽ cho anh.Jason một câu trả lời khiến anh ấy hài lòng."
Trong lòng Kim Tuyết Mai âm thầm suy đoán, có phải là Tập đoàn Hà Đô đã biết được chuyện gì không? Cho nên, mới nói bóng nói gió một câu như vậy? "Được rồi, cô Tuyết Mai, tôi sẽ chuyển lời giúp cô."
"Mặt khác, hai người muốn cái gì, thì cứ liệt kê ra thành một danh sách, tôi sẽ cho người đi mua."
Chị Ngô Hân rất khách sáo nói."
"Được rồi, cảm ơn chị Ngô Hân."
Kim Vũ Kiên nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Không có gì, nếu vậy tôi không quấy rầy hai người nữa."
Chị Ngô Hân cười cười phẩy tay một cái, sau đó chuẩn bị dẫn người rời đi.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không cần phải nói quá nhiều, người nào hiểu thì vẫn sẽ hiểu.
"Chị Hân, chờ đã..."
Kim Tuyết Mai hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn há miệng gọi một tiếng.
"Sao vậy?"
Chị Ngô Hân xoay người lại, nghi ngờ hỏi.
Kim Tuyết Mai nhìn Kim Vũ Kiên một lát, rồi bỗng nhiên đi tới bên cạnh chị Ngô Hân, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ấy mấy câu.
"Ấy.."
Chị Ngô Hân ban đầu hơi sững ra, kinh ngạc nhìn Kim Tuyết Mai, rồi lại rời mắt nhìn thoáng qua bụng Kim Tuyết Mai.
Sau đó cô ấy nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, khôi phục lại trạng thái bình thường rồi nói: "Được! Tôi nhớ rồi, lần sau nhất định tôi sẽ mang tới cho cô."
"Cảm ơn chị, xin hãy giúp tôi giữ kín chuyện này."
Giọng nói của Kim Tuyết Mai rất nhỏ.
Mặc dù để chị Ngô Hân cầm thứ đó, nhất định cô ấy sẽ suy nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy Kim Tuyết Mai cô là một người không biết kiềm chế trong chuyện sinh hoạt cá nhân.
Nhưng, chỉ có người phụ nữ thật sự sắp làm mẹ, mới có thể cảm nhận được cảm xúc...
Không thể chờ đợi được ấy.
Kim Tuyết Mai không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa, cô muốn biết kết quả.
"Cô Tuyết Mai cứ yên tâm, đây là chuyện phụ nữ tự giúp nhau, coi như là anh Jason tôi cũng sẽ không nói."
Vẻ mặt chị Ngô Hân cực kì nghiêm túc, giọng điệu chắc chắn bảo đảm nói.
Đợi sau khi đám người của cô ấy rời đi rồi, Kim Vũ Kiên mới tò mò hỏi: "Chị, chị nói cái gì với chị Hân vậy?"
"Không có gì, chị bảo chị ấy mang cho chúng ta mấy bịch băng vệ sinh."
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng giải thích.
"Băng vệ sinh?"
Kim Vũ Kiên hơi sửng sốt, sau đó mở đống đồ mà chị Ngô Hân mang tới ra, ngờ vực nói: "Chị Hân làm việc rất tỉ mỉ, trong này chị ấy có chuẩn bị đầy đủ mà..."
"Vậy à...
Vừa nãy chị không nhìn thấy."
Kim Tuyết Mai đỏ mặt đáp, sau đó quay người đi vào phòng.
Kim Vũ Kiên nghỉ ngờ nhìn theo bóng dáng Kim Tuyết Mai, lấy hiểu biết của cô với chị của mình...
Thì chắc chắn lời nói vừa nãy của Kim Tuyết Mai là nói dối.
"Băng vệ sinh à...
Chị, đã bao lâu rồi bà dì của chị chưa tới thăm thể?"
Kim Vũ Kiên đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Xong rồi! Gót giày vừa mới dẫm lên bậc thang của Kim Tuyết Mai hơi nghiêng đi, nhưng sau đó cô lại bước nhanh hơn vào trong phòng.
"Rốt cuộc là thế nào vậy?"
Kim Vũ Kiên gãi gãi đầu, hơi khó hiểu.
Sau đó, Kim Vũ Kiên lấy bộ quần áo của Cao Phong đang được phơi trên dây thừng xuống, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi mới cầm đi về phòng.
Cả Thủ đô Hà Nội lớn như vậy, nhưng chỉ có một tòa biệt thự ở trên đỉnh núi thuộc khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, mới có thể chứa chấp được hai chị em các cô.
Rời khỏi nơi đây, thì chỗ nào cũng có nguy hiểm.
Bây giờ ở Thủ đô Hà Nội.
Nhìn từ bên ngoài, Hiệp hội Bằng Phi đang một mình thao túng tất cả, Cao Bằng đang ngồi ổn định trên vị trí cao nhất của nơi này.
Mọi chuyện rất tốt đẹp.
Nhưng trên thực tế, ở những nơi khuất văng mà Cao Bằng chưa phát hiện ra, thì đã sớm cuộn lên từng cơn sóng ngầm.
Cao Bằng và Cổ Minh Tuân tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, những lão già mà bọn họ đã lãng quên kia, đang làm những chuyện gì.
Trong căn phòng bằng thép đơn sơ trên công trường đang xây dựng ở khu quy hoạch Thành Bắc, giống như một trung tâm điều khiển, nơi đó đã phát tin tức đi khắp nơi từ lâu.
Chỉ một chốc, ở vô số nơi, từ trong nước đến ngoài nước đều nhận được một tin.
Hổ dữ đợi về, dốc sức đối phó.
Chỉ có tám chữ ngắn ngủi nhưng lại ẩn giấu vô số bí mật.
Chỉ có những thành viên thuộc khối tập đoàn Đế Phong mới biết số di động này đến từ chỗ nào, biết tám chữ này đại diện cho cái gì.
Tin tức mà bọn họ chờ, không biết đã phải chờ bao lâu rồi.
Trong khoảng thời gian nà, mỗi ngày của bọn họ đều dài như một năm.
Nhìn thấy tám chữ này, rất nhiều người đã phải đỏ con mắt, không kìm được mà rơi lệ.
Tất cả nỗ lực, tất cả công sức chống đỡ của bọn họ đều đáng giá! Chẳng mấy chốc, những người này đã điều chỉnh xong tâm trạng, lại bắt đầu đắm chìm vào việc phát triển thế lực một lần nữa.
Thời gian mấy tháng trước đó, bọn họ không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào.
Nhưng vào lúc này, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy được ánh sáng nơi cuối đường hầm, tìm được động lực cho mình.
Đó chính là, chờ đợi thời khắc mà hổ dữ về núi.
Bởi vì bọn họ biết rõ, đến lúc đó, bọn họ cũng trở thành tướng tài bên cạnh mãnh hổ, nỗ lực xây dựng lực lượng của chính mình.
Con hổ dữ kia, sẽ lại dẫn dắt bọn họ một lần nữa.
Cả nhóm người mạnh mẽ cùng nhau nổi dậy, giành lại Thủ đô Hà Nội.
Mà lúc này chính là lúc mà bọn họ cần phải khuếch trương thế lực của mình.
Bọn họ giống như những đứa trẻ con đang cố gắng hoàn thành công việc của mình để có thể khoe khoang thành tích trước mặt người nhà.
Cùng lúc đó...
Ở Myanmar, khu vực Tam Giác Vàng.
Nơi này là nơi giao nhau của biên giới ba nước Lào, Thái Lan và Myanmar, cũng là khu vực không có ai quản lý.