RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Ai da, mẹ Lan Anh à, coi hai cái tay của bà kìa, chắc trăm triệu là ít nha?" Một ngườiphụ nữ trung niênngồi bên cạnh kêu lên một tiếng.

"Cũng tầm đó chứ không ít hơn đâu, tôi nói tôi không cần, nhưng mà con rể tôi vẫn khăng khăng mua cho tôi, bà nói thử coi tôi còn làm gì được đây." Mẹ Lan Anh cố làm ra vẻ bất đắc dĩ.

"Ai da, mẹ Lan Anhsao bà lại tốt số vậy nhỉ, con rể như nhà bà đây mới gọi là con rể vàng ròng nha!"

"Còn không phải sao, tuy nói chàng rể nhà tôi cũng không phải tệ, nhưng so sánh với chàng rể nhàmẹ Lan Anh đây vẫn chẳng thể nào so được!"

"À đúng rồi, thím Ba, tháng trước con rể nhà bà không phải cho bà đôi bông tai vàng sao, cũng phải vài chục triệu chứ ít gì?"

"Không bao nhiêu tiền đâu, bất quá con rể tôi nói, mấy ngày nữa dẫn cả nhà chúng tôi đi du lịch."

Mấy người phụ nữ trung niên vừa đánh bài vừa bàn luận sôi nổi, rằng con rể nhà mình giỏi giang ra sao hào phóng như thế nào.

Mà người vây xem chung quanh bàn đánh bài, cũng hùa theo bà một câu tôi một câu, dù sao có bốc phét một chút cũng chẳng ai thu thuế.

Kiều Thu Vân chỉ nhìn chằm chằm bài trong tay không nói một lời, giống như là không nghe thấy các bà trò chuyện với nhau.

So với người khác, bà còn thích tám chuyện hơn, nhưng mà chuyện này căn bản không so sánh được với nhà người ta!

Cao Phong ở nhà họ Kim ba năm, không đòi hỏi Kiều Thu Vân phải cho tiền tiêulà tốt lắm rồi, nào dám trông cậy anh tặng quà cho mình?

"Ai da, Thu Vân, hôm trước thấy tôi con rể bà lái một chiếc xe, không biết là nhà bà mới mua xe hay gì vậy?"

Kiều Thu Vân không muốn trả lời, nhưng những người chung quanh này có vẻ không muốn buông tha cho bà.

Có ai không biết Kiều Thu Vân là con dâu nhà họ Kim nổi tiếng cả thành phố này, nhà họ Kim ngoại trừ gia đình Kiều Thu Vân,có ai không phải là người có tiền có thế?

Cũng chỉ có gia đình Kiều Thu Vân rất không được lòng người nhà, không có tiền không nói, ngay cả sinh sống cũng chỉ ở trong loại khu dân cư thông thường này thôi.

Những hàng xóm chung quanh cũng không phải hiền lành gì, bọn họ không dám

"Đúng vậy Thu Vân, chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho bà thôi, bà phải chú ý một chút, bên ngoài bây giờ có cái vay tín dụng gì đó, nhưng mà lãi cao lắm!"

"Đến lúc đó không trả nổi lãi vay tín dụng, người ta sẽ tìm đến tận nhà, nó bị người ta đánh không nói, ngay cả người nhà cũng phải bị liên lụy!"

Người chung quanh mồm năm miệng mười hết khuyên nhủ lại đe dọa, làm cho Kiều Thu Vân nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy chấn kinh.

Chuyện này quả thật có vẻ kỳ hoặc, Cao Phong lấy đâu ra tiền mua xe, đây không phải số tiền nhỏ, gần cả tỷ đồng chứ không ít. Chẳng lẽ, Cao Phong thật sự đi mượn tiền, chính là vì để khoe khoang lên mặt trước mặt mình và Tuyết Mai?

Kiều Thu Vân vừa nghĩ như vậy, vừa tỏ ra kiên định trả lời: "Không thể nào! Đó chính là tiền của nó, chính nó tự bỏ tiền mua."

"Thu Vân à, bà nghĩ đơn giản quá rồi, nếu nó thật sự có tiền như vậy, vậy tại sao không học theo con rể nhà mẹ Lan Anh kìa, cũng phải mua vòng vàng trang sức cho bà mới phải chứ?"

"Hình như cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghe bà nói rằng Cao Phong kia từng mua tặng cho bà thứ gì thì phải?"

"Cũng thật là, ở nhà bà ăn ở không ba năm, ngay cả một chút lòng cảm ơn cũng không có, đúng là chẳng có chỗ nào xài được."

Chung quanh đều là những bà hàng xóm nhiều chuyện điển hình, cả ngày ăn no không có chuyện làm, liền tụ tập hết chê lầu trên ồn ào lại bảo lầu dưới chẳng bao giờ chơi với ai.

Bây giờ đúng là bắt được dịp tốt, mọi người đều đồng lòng bắt tay nhau, vây Kiều Thu Vân vào giữa, bắt đầu một buổi đả thông tư tưởng kiêm nhồi sọ một cách đầy hảo tâm.

Sắc mặt Kiều Thu Vân càng lúc càng khó coi, về sau đã từ đỏ biến thành đen.

"Tin tin!" Đang khi Kiều Thu Vân sắp không chịu chịu đựng nổi nữa, chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, từ xa xa bất chợt vang lên tiếng còi xe.

Những người này đều là những người rảnh rỗi thích hóng chuyện để bởi móc, nghe được tiếng còi xe, nhất loạt quay đầu lại.

Kiều Thu Vân đang định thừa dịp những người này không chú ý đến mình, lặng lẽ đứng lên chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Bây giờ trong lòng bà đang cố nén cơn giận, chỉ muốn bây giờ tìm được Cao Phong để hỏi cho rõ ràng, để xem tiền của anh rốt cuộc từ đâu ra.

"Mẹ, mẹ cũng ở đây hả, may quá con không cần gọi mẹ, mẹ mau gọi điện thoại cho ba đi!"

Lúc Kiều Thu Vân vừa mới đứng lên, liền nghe giọng nói của Kim Tuyết Mai vọng đến.

Kiều Thu Vân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy Cao Phong lái chiếc BMW màu xanh, Kim Tuyết Mai ngồi ghế lái phụ kế bên, đã lái đến phần sân chung của chung cư.

Lúc này cửa xe mở ra, Kim Tuyết Mai lập tức nhìn thấy Kiều Thu Vân.

"Gọi mẹ làm gì." Kiều Thu Vân vốn định len lén chạy đi, lần này lại đi không được, nên có chút khó chịu.

"Giúp tụi conxách đồ lênđi mẹ, Cao Phong mua rất nhiều đồ, đều là mua cho nhà chúng ta đấy, mẹ nhanh lên một chút, đến giúp tụi con với." Kim Tuyết Mai vừa thúc giục Kiều Thu Vân, vừa mở cửa xe bước xuống.

Những người chung quanh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó ý vị sâu xa cười rộ lên.

"Mẹ Tuyết Mai này, có phải Cao Phong cũng mua cho bà vòng tay bằng vàng hay không?" Có người cười nói.

"Nói bậy gì đấy, có nhà ai mua một cái vòng tay vàng còn bắt mấy người cầm giúp?"

"Đúng nhỉ, có thể là mua một xe cải xanh không chừng, cho nên hai người mới không khiêng hết..."

Nghe những người chung quanh bàn tán càng lúc càng khó nghe, sắc mặt Kiều Thu Vân đỏ bừng, xấu hổ không biết chui vào đâu.

Bọn họ nói không sai, Cao Phong có thể mua được thứ gì tốt?

Nếu quả thật là thứ xa xỉ như vòng tay bằng vàng, chỉ cần một tay là có thể cầm được, cần gì phải gọi người đến cầm giúp?

Bây giờ Kim Tuyết Mai đang gọi Kim Ngọc Hải xuống khiêng giúp, Cao Phong không phải mua hai bao bột mì đấy chứ ?

"Mẹ không đi, tự con cầm đi!" Kiều Thu Vân vừa nói vừa dậm chân định lên lầu.

"Ai da, mẹ Tuyết Mai, cái này là bà không đúng rồi, cho dù Cao Phong có mua cho bà hai bao cà rốt, đó cũng là tấm lòng của người ta không phải sao?"

"Đúng đúng, của ít lòng nhiều mà!"

"Tôi cũng nhớ con rể tôi cũng mua ít thức ăn cho tôi, nhưng mà đồ ăn cũng đâu có to lớn cồng kềnh gì mấy đâu, một tay là có thể xách được rồi!"

"Bà nói xem, nếu đổi thành cải xanh, vậy cũng đủ nhà tôi ăn một năm, năm xe rùa kéo cũng không hết." Mẹ Lan Anh nhìn như có vẻ không vui, vừa nói vừa huơ huơ cổ tay.

Sau khi Cao Phong xuống xe, vừa khéo nghe được mấy lời xì xầm to nhỏ này, không nhịn được lắc đầu một cái.

Tôi vốn định làm một người khiêm tốn, âm thầm phát triển thế lực của mình, bổ sung sức mạnhcướp lại nhà họ Cao về tay.

Nhưng mà xã hội thực dụng này, nếu không phải năm lần bảy lượt ép tôi ra tay, những kẻ dốt nát này, không ép tôi vỗ vào mặt các người, thì các người không chịu mở lòng phải không?

"Mẹ, con mua cho mẹ một chút quần áo giày dép lin tinh, hai người bọn con không xách hết" Cao Phong vừa nói, vừa đi đến cốp sau xe.

"Quần áo?" Kiều Thu Vân có chút bất ngờ, Cao Phong thật đúng là chưa từng tặng bà những thứ này.

Bất quá, với tài chính của Cao Phong, có thể mua được hàng vỉa hè hàng cũng coi như không tệ.

Những người khác cũng rất mong đợi nhìn Cao Phong chằm chằm, muốn xem thử tên phế vật nổi tiếng toàn chung cư này, ruốt cuộc mua thứ gì cho Kiều Thu Vân.

"Két!" Cốp sau một lần nữa mở ra.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, nhưng một giây kế tiếp, biểu cảm trên mặt tất cả mọi người toàn bộ đều cứng đờ.

Bọn họ vốn đều đã chuẩn bị xong mấy câu chế nhạo, nhưng giờ phút này một câu cũng không nói nổi, toàn bộ mở to hai mắt nhìn về phía cốp sau chiếc BMW của Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi