RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chỉ khi Cao Phong đánh quả bi-a số tám màu đen rơi vào túi, thì lúc đó anh mới thực sự trở thành người thắng cuộc.

Nhưng mà, xem vị trí của hai quả bi-a này, muốn đánh thăng cũng không khó khăn.

Cao Phong liếc nhìn Quách Thành Doanh, bỗng nhiên nở nụ cười rôi cầm cây gậy lên.

Thấy động tác của Cao Phong, rất nhiều người vô cùng kinh ngạc.

"Anh ta cũng muốn đánh khiêu câu sao? Nhưng hiện tại không có chướng ngại vật ở phía trước..."

"Mọi người không nhìn ra à? Anh ta muốn dùng phương pháp này để đả kích anh Thành Doanh đấy."

"Có phải đang giả vờ thôi không? Nếu như đánh không trúng thì sao?"

"Nếu không trúng thì anh Thành Doanh sẽ không cho anh ta cơ hội nữa."

Không chỉ có những người nam nữ ở xung quanh bàn tán mà cả nam Phương Minh Nguyệt cũng khẽ cau mày.

Có cần thiết phải làm như vậy không? Trong khi có thể kết thúc bằng một cú đánh dễ hơn? Hay là Cao Phong chắc chắn hai trăm phân trăm thành công? "Cao Vũ, anh muốn làm gì?"

Nam Phương Minh Nguyệt bước tới và hét lên.

Cao Phong cũng không giải thích.

Phụ nữ sẽ không bao giờ có thể hiểu được, thể diện đối với đàn ông quan trọng cỡ nào.

Cũng giống như việc đàn ông không thể hiểu tại sao phụ nữ luôn than phiên không có gì để mặc trong khi tủ quần áo chật kín.

Cao Phong không bị ảnh hưởng.

Anh câm cây gậy lên và ngay lập tức đánh ra.

"Bốp."

Trong nháy mắt, quả bi-a cái màu trắng đã bay lên không trung, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Ngay sau đó, Cao Phong nhanh chóng thu hồi cây gậy, ném nó về phía trước mà không thèm nhìn.

Cây gậy rời khỏi tay, lao tới phía trước.

Một thanh niên đứng đối diện sợ hãi vội vàng tránh né, còn tưởng Cao Phong muốn đánh mình.

"Phù phù!"

Cây gậy đập mạnh vào một cái túi ở đối diện, xuyên thẳng vào túi lưới và rơi xuống.

Gần như là cùng lúc...

"Bốp!"

Trong chớp mắt, hai quả bi-a đen và trắng va vào nhau, quả bi-a số tám màu đen lao về phía trước, lọt vào túi.

Một cơ, dọn bàn! Cả khán phòng không một ai lên tiếng.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến quá trình một người gọi là tay chơi mới biến thành một cao thủ tài năng.

Không nói về những kỹ thuật trước đó của Cao Phong, riêng cú đánh khiêu câu cuối cùng này cũng đủ để làm nhiều người kinh ngạc.

"Quá tuyệt vời phải không? Rõ ràng là vừa rồi anh ta, rõ ràng là..."2070834_2_25,60

"Cậu còn cần suy nghĩ gì nữa, chắc chắn là vừa rồi anh ta cố ý nhường bạn gái mình."

"Nhìn bạn trai nhà người ta xem, tài giỏi như vậy mà giả vờ thua để cho bạn gái vui vẻ."

Nghe mọi người xung quanh bàn tán, sắc mặt Nam Phương Minh Nguyệt hơi phiếm hồng.

Còn sắc mặt của Quách Thành Doanh thì đen như than.

Cao Phong xoay người, nhìn về phía Quách Thành Doanh.

Vì đã có điều kiện cá cược, nên tất nhiên anh muốn thực hiện rồi.

Lòng tốt? Không tôn tại.

"Nói đi"

Cao Phong liếc nhìn Quách Thành Doanh.



"Anh."

Quách Thành Doanh trừng mắt nhìn Cao Phong, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

"Như thế nào, muốn thất hứa? Có phải là đàn ông con trai hay không?"

Nam Phương Minh Nguyệt khịt mũi một cái rồi bước về phía trước Quách Thành Doanh nhìn qua Cao Phong bằng ánh mắt đầy oán hận.

Anh ta cắn chặt răng nói: "Tôi là người chơi xấu, tôi không bằng người ta."

Nói xong câu đó, Quách Thành Doanh xoay người, ủ rũ rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy hoàng tử bi-a Quách Thành Doanh phải rời đi trong xấu hổ, những người xung quanh xung không dám nói thêm nữa.

Bọn họ tự biết ý giải tán.

Cao Phong liếc mắt nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, gật đầu, rồi lập tức đi thẳng về phía xe Santana.

Cô ta bỏ ra một trăm tỷ để nhờ anh bảo vệ cô ta cả đêm.

Bây giờ anh đã xong nhiệm vụ rồi, cũng đến lúc phải trở về.

"Anh..."

Nam Phương Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, nhìn Cao Phong ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cao Phong không dừng bước, liên lục đi về phía trước.

Nam Phương Minh Nguyệt dậm chân rồi cất bước đuổi theo Cao Phong.

"Cao Vũ...

Anh chờ chút đã."

Nam Phương Minh Nguyệt vừa chạy theo vừa hét lên.

"Còn có chuyện gì sao?"

Cao Phong hỏi.

"Chẳng là...

Ngày mai anh có thời gian không?"

Nam Phương Minh Nguyệt dừng một chút rồi hỏi.

Cao Phong ngạc nhiên quay đầu liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.

"Không phải cô nói rằng sau đêm nay chúng ta sẽ không gặp lại nhau sao?"

Cao Phong bình tĩnh hỏi.Nam Phương Minh Nguyệt còn nói, nếu cô còn liên lạc với Cao Phong thì cô là con lợn? ".""

Nam Phương Minh Nguyệt nghe vậy sửng sốt, tức giận nhìn Cao Phong.

Tên Cao Vũ có khi không phải trai thẳng không? "Không gặp nữa thì thôi.

Anh nghĩ người như anh thì hiếm gặp lắm sao?"

"Nói cho anh biết, gặp được tôi là vinh dự của anh đó! Hừ!"

Nam Phương Minh Nguyệt lườm Cao Phong một lúc rồi cầm lấy chìa khóa xe, xoay người rời đi.

Vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mặc dù anh đua xe rất giỏi, lại còn hoàn thành tốt nhiệm vụ chơi bi-a, nhưng rồi có thể làm gì?"

"Vẫn không thể thay đổi sự thật rằng anh là thằng hèn, không có tiên, không có quyền, lại không có bối cảnh lai lịch."

Nam Phương Minh Nguyệt càng nghĩ càng tức giận.

Cô ta quyết định chạy xe hai vòng trên đường núi Hoàn Long ngay bây giờ.

"Chao ôi, ôi mẹ ơi, xem tôi gặp ai này?"

"Chắc chắn chúng ta là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết, đúng không?"

Bỗng nhiên, một giọng vừa có sự ngạc nhiên vừa có sự trêu tức vang lên.



Nghe thấy thanh âm này, cả Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt đều cau mày, quay người lại.

Quả nhiên là thanh niên tóc xanh mà hôm đó cô ta gặp ở khu giải trí Crown.

Theo sau tên thanh niên này có năm sáu người nữa, trên mặt thể hiện sự giễu cợt.

Tên thanh niên đi về phía hai người.

"Anh ngông cuồng cái gì? Hôm nay tôi không uống rượu, anh thử đến đây xem!"

Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ khinh thường, tiến lên hai bước.

Tên thanh niên tóc xanh cười cười, vỗ tay hai cái.

"Bộp."

"Bộp."

Khi âm thanh vỗ tay vang lên, mười mấy người trẻ tuổi lập tức vây quanh anh ta.

Thậm chí cả những thanh niên đang chơi bi-a ở đó cũng lập tức xông tới.

Những người này mà cũng là người của tên thanh niên tóc xanh? Trong chốc lát, phía sau tên thanh niên tóc xanh đã có gân ba mươi người, ai ai cũng mang dáng vẻ lưu manh.

"Anh Minh Xung, mấy người quen nhau sao?"

Một người từ phía sau thanh niên tóc xanh bước lên.

Cao Phong nheo mắt lại, người đó chính là Quách Thành Doanh, người vừa thua cuộc.

"He he, không chỉ là quen biết..."

Tên thanh niên đi đến, cười khẩy nói: "Tôi tên là Thôi Minh Xung, nói xem chuyện lần trước và cả chuyện lần này nên giải quyết thế nào?"

Hiện tại trong lòng Thôi Minh Xung cực kỳ thoải mái.

Tối nay ra ngoài bàn chuyện với anh trai, vừa hay gặp luôn kẻ thủ của chính mình.

Bây giờ xung quanh anh có rất nhiều người.

Có phải ông trời muốn tạo cơ hội cho anh ta báo thù nên mới sắp xếp cho anh ta gặp kẻ thù trong tình huống này không? Thấy bên cạnh Thôi Minh Xung có nhiều người như vậy, lúc này Nam Phương Minh Nguyệt thấy hơi lo lắng.

Kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng không thể làm chuyện nqu ngốc được.

Cô ta có thể đối phó với bảy tám người, nhưng nơi này hơn hai mươi người, làm sao có thể đánh lại? "Cao Vũ, trước khi tôi chưa cho anh đi thì đêm nay anh vẫn là vệ sĩ của tôi..."

Nam Phương Minh Nguyệt ho một tiếng, nhích người lại gần Cao Phong.

"Kiếm được một trăm tỷ thật khó."

Cao Phong bất lực lắc đầu.

"Nếu cô sợ, cô có thể cầu xin tôi."

"Anh không quen biết ai cả nhưng tôi thì có, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi là sẽ có người tới."

Nam Phương Minh Nguyệt đảo mắt, nói với Cao Phong.

Dòng họ Nam Phương là thế lực đứng đầu khu vực phía Nam của thủ đô, làm sao lại không thể tập hợp một ít người? Lần trước đánh nhau với Thôi Minh Xung, vì không có nhiều thời gian nên cô ta cũng không nói quá nhiều.

Hơn nữa lúc đó, Nam Phương Minh Nguyệt cũng xem nhẹ bảy tám người kia.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có hai ba mươi người.

Cho dù cô ta và Cao Phòng cùng ra tay thì cũng không thể đánh lại.

"Vậy cô giải quyết chuyện này đi."

Cao Phong sờ chóp mũi, trả lời.

"Ha ha, sợ rồi à!"

Vậy thì anh có thể đứng sang một bên để xem"

"Trước khi rời đi, tôi sẽ cho anh một bài học cuối cùng."

Nam Phương Minh Nguyệt cười khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi