RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Cao Phong hiểu rõ quan hệ được mất bên trong đó.

Anh gật đầu nói: "Có phải là dòng họ Nam Phương không? Nam Phương Minh Nguyệt đã điều tra ra thân phận của tôi ở thị trấn bi*n đ*ng rồi"

"Em cũng đang điều tra, nhưng anh cũng không cần quá lo lắng"

"Em đã loại trừ được người của nhà họ Cao, có lẽ là thế lực địa phương của Thị trấn bi*n đ*ng."

Giọng điệu của Khúc Đại Minh rất chắc chắn, anh ta trực tiếp loại trừ nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng.

Nghe tới đây, Cao Phong thở phào.

Chỉ cần không phải là người nhà họ Cao thì sự việc vẫn có thể xoay sở được.

Nhưng rốt cuộc là ai đã phái người theo dõi anh? Cao Phong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Suy đi nghĩ lại thì anh thấy là người có khả năng nhất chỉ có Dương Tuấn Minh thôi.

Ngoại trừ người này, Cao Phong không xảy ra mâu thuẫn với ai khác nữa.

Còn đám Ngô Hân mà anh đắc tội tại khu quy hoạch ở ngoại thành, Cao Phong hoàn toàn không cân nhắc tới họ.

Địa vị của Cao Phong hiện tại đã không còn cùng đẳng cấp với họ nữa.

Bọn họ cả tư cách đế vào khu đô thị còn không có.

"Thế này đi, khu thành phố phía Nam này có một Xí nghiệp tên Dương Hoành.

"Tôi cảm thấy rất có khả năng là người của họ phái đến."

Cao Phong suy nghĩ một hồi rồi chỉ cho Khúc Đại Minh một phương hướng điều tra.

"Dạ, em hiểu rồi anh Vũ"

Khúc Đại Minh tiếp lời: Vậy những người theo dõi anh đó, anh có câu em nhờ anh Thành họ ra tay..."

Cao Phong cân nhắc một hồi rồi lắc đầu nói: "Hiện giờ chúng ta đang âm thầm phát triển, nếu không cần thiết thì tạm thời không nên rút dây động rừng gây chuyện phiền phức nữa."

"Cho dù là theo dõi tôi cũng không sao đâu.

Tôi chỉ giao thiệp với cậu và ông Vũ, những việc khác hai người tự sắp xếp.

Họ sẽ không phát hiện ra đâu."

"Dạ!"

Khúc Đại Minh gật gật đầu.2070842_2_25,60

Tiếp sau đó Khúc Đại Minh báo cáo cho Cao Phong về việc bên phía Dư Văn Cường.

Bây giờ Khúc Đại Minh và Vũ Hoàng Lê là hai cánh tay trái phải của Cao Phong.

Về việc kinh doanh thì có Vũ Hoàng Lê giúp Cao Phong phát triển mở rộng.

Còn Khúc Đại Minh thì phát triển thế lực vùng xám, tình báo và một số việc trọng tâm.

Cao Phong bây giờ đã không còn cần việc gì cũng đích thân làm nữa, chỉ cần giao cho hai người họ là được.

"Tối nay mười giờ có một buổi tiệc giám định và triển lãm đồ cổ, cậu có muốn đi chung không?"

Sau khi bàn xong mọi việc, Cao Phong cười hỏi Khúc Đại Minh.



"Anh Vũ à, anh đừng có chọc em nữa, cái buổi tiệc đó đều là những người có máu mặt mới được tham gia."

"Đừng nói là giờ đây em chỉ mở có một cái phòng tập thể hình, cho dù là em có hàng tỷ gia sản cũng chưa chắc có tư cách để vào đó."

Khúc Đại Minh lắc đầu nói.

Những nơi như thế chỉ có tiên thôi vẫn không đủ, mà còn cần có địa vị rất cao nữa.

Có tệ lắm đi chăng nữa thì cũng phải có họ hàng thân thích với những nhân vật máu mặt đó thì mới có tư cách vào trong.

Dù có giống như ông chủ có gia tài nghìn tỷ như Vũ Hoàng Lê, nếu như không có người giới thiệu thì muốn lấy được tấm vé vào cổng là điều vô cùng khó.

Đây cũng là nhờ Vũ Hoàng Lê giỏi về việc tạo dựng các mối quan hệ mới có được hai tấm vé vào cổng.

"Chỉ là một bữa tiệc trên du thuyền thôi mà."

Cao Phong tỏ ra không quan tâm.

Thực tế thì anh đang thở dài trong lòng.

Khúc Đại Minh luôn làm việc trong im lặng, anh ta chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với Cao Phong.

Thật ra không chỉ bản thân Khúc Đại Minh mà vẫn còn nhiều người nữa, như Cao Kim Thành họ đều cống hiến trong im lặng.

Họ gánh hết tất cả mọi khó khăn.

Nhưng mọi quang vinh thành công đều cho hết Cao Phong.

Cao Phong cảm thấy đời này thế là đáng rồi, xung quanh anh là một đám người trung thành tận tụy.

Thật là chết cũng không còn gì hối tiếc.

"Đợi sau này, bất kỳ nơi nào ở Thị trấn bi*n đ*ng này, tôi đều dắt mọi người ra vào tùy ý"

"Anh Vũ đừng nghĩ nhiều, em không thích xuất đầu lộ diện.""Tất cá thứ em làm đều là vì anh có ơn với em.

Ơn nặng như núi, cả đời không quên."

Khúc Đại Minh đứng thẳng người, gương mặt trịnh trọng nói với Cao Phong.

"Tốt!"

Cao Phong gật đầu thật mạnh.

Lời không cần phải nói nhiều, tất cả đều ghi nhớ trong tim.

Hai người sau đó nói chuyện với nhau thêm một chút nữa rồi Cao Phong lái xe rời đi.

Lần này anh đặc biệt chú tâm quan sát gương chiếu hậu.

Quả nhiên có một chiếc xe nhanh chóng bám theo xe của anh.

Tuy là ẩn giấu khá kỹ càng, nhưng chỉ cần quan sát nhiều một chút thì vẫn có thể phát hiện ra họ.

Cao Phong lắc đầu, khoé miệng thoáng qua một nét thú vị.

Một đám hề thôi, chẳng cần anh phải hao tâm tổn trí gì nhiều cả.

Đợi tới lúc chọc cho Cao Phong giận thật thì một bạt tay đánh chết là được.



Trong biệt thự nhà Dương Tuấn Minh.

"Cái gì? Cái thăng Cao Vũ đó có người chống lưng thật à?"

Dương Tuấn Minh đập bàn đứng dậy, ánh mắt đầy bực dọc.

Vốn dĩ Dương Tuấn Minh đã bỏ ý nghĩ muốn đối phó Cao Phong rồi.

Thân là thiếu gia xí nghiệp Dương Hoành, anh ta cảm thấy không cần thiết phải tốn thời gian với loại tép riu như Cao Vũ.

Nhưng theo báo cáo của tai, anh ta không ngờ thẳng Cao Vũ đó lại liên hệ lại với Nam Phương Minh Nguyệt.

Không những liên lạc, nghe nói còn đi dạo phố, đi chơi bi-a nữa.

Điều này khiến cho Dương Tuấn Minh rất bực mình, thế là anh ta lại lần nữa chú ý đến Cao Phong.

Sau khi điều tra lại phát hiện ra, Cao Phong thường xuyên ra vào bất động sản Thịnh Thăng và phòng tập thể hình Thân Phong.

"Đúng vậy anh Minh, không biết như thế nào mà thằng đó lại liên quan với hai người đó."

"Cho nên em cảm thấy anh ta không đơn giản như những gì chúng ta nghĩ đâu."

Một thanh niên gật đầu, cung kính nói.

"Đến Bất động sản Thịnh Thăng, có lẽ anh ta thực sự có liên quan đến Bất động sản Thịnh Thăng."

"Nhưng đi phòng tập thể hình, làm sao cậu chắc rằng anh ta không phải chỉ là đơn thuần đi tập?"

"Người của chúng ta giả làm hội viên đi vào trong, anh ta tận mắt nhìn thấy Cao Vũ đi vào phòng làm việc của chủ phòng tập."

"Mẹ nó! Thằng ranh Cao Vũ rượu mời không uống uống rượu phạt đây mà!"

"Tôi vốn dĩ đã muốn tha cho anh ta, anh ta lại không biết hối cải cứ đâm đầu vào họng súng.

Nam Phương Minh Nguyệt là người mà anh ta có thể với tới được sao?"

"Bây giờ anh lập tức đem người chém Cao Vũ cho tôi!"

Dương Tuấn Minh giận run người, anh ta hét to.

Anh ta nghĩ mọi cách để tiếp cận Nam Phương Minh Nguyệt, thậm chí còn vì cô mà khổ luyện kỹ thuật đua xe.

Kết quả thì sao? Nam Phương Minh Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn anh ta.

Không đếm xỉa tới anh ta thì cũng thôi đi.

Cô lại còn xem trọng cái thắng nghèo hèn Cao Vũ! Không lẽ Dương Tuấn Minh này còn thua cả một thằng nghèo hèn? Điều này khiến Dương Tuấn Minh, cậu ấm từ nhỏ sống trong nhung lụa của Xí nghiệp Dương Hoành, không thế nào không tức giận được.

Nhưng anh ta tuyệt đối không dám đi chống đối dòng họ Nam Phương.

Tuy rằng thế lực của Xí nghiệp Dương Hoành tại Thị trấn Biến Đông không hề nhỏ, nhưng vẫn không thể được tính trong giới thế lực hàng đầu.

Cho nên anh ta trút hết mọi giận dữ thù hận lên người Cao Phong.

"Còn đứng nghệt ra đó làm gì hả? Đi tìm người chém Cao Vũ cho tôi!"

"Anh Minh à, bây giờ Cao Vũ đã vê khu đô thị Seaside Garden rồi, chúng ta không thể nào đột nhập trái phép được..."

"Đương nhiên là với quan hệ của anh Minh thì đột nhập cũng không phải là vấn đề gì lớn lao hết."

"Nhưng mà thế lực chủ đầu tư của Seaside Garden đó, em nghĩ là anh biết rõ mà..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi