RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Vũ Hoàng Lê vô cùng chắc chắn, ông ta không quen Đổng Thái Minh.

Cũng chưa từng có quan hệ hợp tác với Tập đoàn Đổng Thái bất kỳ vấn đề gì.

Ông ta càng không nghĩ tới chuyện, Cao Phong sẽ quen với cậu ấm nhà giàu như Đổng Thái Minh.

Cho nên, ông ta càng nghĩ càng có chút mơ hồ.

"Cậu chủ Đổng, ý của cậu là, ông ta có quen biết cậu?"

Phạm Văn Bân nhìn Vũ Hoàng Lê một cái, ông ta không chắc chắn lắm.

"Nói nhảm! Ông ta là đại ca của tôi!"

Đổng Thái Minh trừng mắt với Phạm Văn Bân, sau đó tuyên bố một câu.

"Cái gì?"

Một câu này, Đổng Thái Minh nói không hề nhỏ.

Cho nên rất nhiều người trong phòng tiệc đều tò mò nhìn về phía bên này.

Với thân phận như Đổng Thái Minh, người có thể được anh ta gọi là đại ca, phải là người có thân phận thế nào? Phạm Văn Bân cũng trợn trừng mắt, miệng cũng từ từ há hốc ra.

Ông ta không nhịn được khẽ vươn tay ra chỉ chỉ vào Vũ Hoàng Lê, rồi lại chỉ chỉ vào lồng ngực mình, không thốt lên được câu nào cả.

Vũ Hoàng Lê này thế mà lại là đại ca của Đổng Thái Minh? Còn Vũ Hoàng Lê, lúc này vẻ mặt của ông ta cũng rất mơ hồ.

Bản thân ông ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao tự nhiên lại biến thành đại ca của Đổng Thái Minh được? Đổng Thái Minh đang nói đùa sao? Cao Phong thấy thế thì yên lặng lắc đầu, sau đó anh đi đến bên cạnh Vũ Hoàng Lê nói: "Cậu chủ Đổng."

Nghe thấy giọng nói này, Đổng Thái Minh đột nhiên quay người lại, sau đó thái độ lập tức thay đổi.

"Vũ thân, ngàn vạn lần đừng gọi em như vậy, anh cứ gọi em là Thái Minh là được rồi "

Thái độ của Đổng Thái Minh đối với Cao Phong khiến không ít người có mặt ở chỗ này phải khiếp sợ.

Lúc này bọn họ mới hiểu được, hóa ra đại ca trong miệng Đổng Thái Minh gọi, là người này, nhìn qua chỉ là một người trẻ tuổi rất bình thường.

Trước đó căn bản bọn họ còn không thèm liếc Cao Phong lấy một cái.

Bọn họ cảm thấy Cao Phong này, chỉ là người đi theo Vũ Hoàng Lê đến đây để học hỏi lấy kinh nghiệm thôi.

Hiện giờ bọn họ mới biết, hóa ra người này mới là chính chủ.2081806_2_25,60

Vũ Hoàng Lê cũng trợn tròn mắt nhìn Cao Phong, ông ta không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa.

Chỉ với thời gian vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc Cao Phong đã làm được những gì? Ngay cả thế lực lớn như Tập đoàn Đổng Thái, Cao Phong cũng kết giao được rồi sao? Còn không phải chỉ kết giao đơn giản, mà còn khiến cho người ngang ngược như cậu chủ Đổng gọi anh một tiếng đại ca? "Tôi nói cho mọi người biết, đây là bạn tôi, tên là Cao Vũ"

"Mắt nhìn cho kỹ một chút, nếu để tôi nhìn thấy chuyện vừa rồi lần nữa, xem tôi có đánh các người không."

Đổng Thái Minh trừng mắt với Phạm Văn Bân, rồi lạnh lùng mảng cả đám bọn họ.

Một đám giám đốc xí nghiệp tuổi trung niên bị người trẻ tuổi Đổng Thái Minh dọa cho không dám nói lời nào.

Không có cách nào cả, tuy rằng Đổng Thái Minh nhỏ tuổi, nhưng mà bối cảnh của người ta sâu.

Giống như Hoàng đế, tuy nhỏ tuổi nhưng mà người ta vân là Hoàng đế, từ nhỏ đã được bao nhiêu người quy lạy.



Tuy rằng Đổng Thái Minh không có tư cách làm Hoàng đế, nhưng mà thân phận của anh ta bọn họ không thể so sánh được.

"Đi nào, Vũ thân, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi trước."

Sau khi uy hiếp mọi người một lượt, Đổng Thái Minh mới đi cùng với Cao Phong đến một góc rồi ngồi xuống.

Thấy thái độ của Đổng Thái Minh đối với Cao Phong, lại lần nữa Vũ Hoàng Lê bị chấn động.

Một lần nữa ông ta lại trông thấy, sức hút từ nhân cách của Cao Phong.

Có lẽ có vài người, từ khi sinh ra đã là người dẫn đầu.

Nếu không, sao Cao Phong đi đến bất cứ chỗ nào, cũng có người sẵn lòng đi theo anh? Vũ Hoàng Lê nghĩ mãi không ra, thậm chí bản thân ông ta cũng không biết, vì sao ông ta lại bằng lòng đi theo Cao Phong."Vũ thân..."

Sau khi ngồi xuống, Đổng Thái Minh há miệng nói chuyện.

"Đừng gọi thân như thế nữa, nghe mất tự nhiên."

Cao Phong khẽ lắc đầu.

Đổng Thái Minh sững sờ, sau đó anh ta cười nói: "Vâng, anh lớn hơn em, vậy em gọi anh một tiếng anh Vũ nhé."

"Anh Vũ, sao anh lại đến chỗ này?"

Nói đến đây Đổng Thái Minh nhìn về phía Vũ Hoàng Lê quan sát ông ta.

Cao Phong không nói nhảm, trực tiếp giới thiệu hai người một lượt.

nếu Vũ Hoàng Lê có thể tiếp xúc với Tập đoàn Đổng Thái, chắc chắn có thế giúp đỡ ông ta không ít.

Tính cách của Đổng Thái Minh rất ngay thẳng, sau khi biết Vũ Hoàng Lê là bạn của Cao Phong, anh ta cũng không hề tỏ vẻ kênh kiệu gì với Vũ Hoàng Lê cả.

Thậm chí, anh ta còn rất khách khí với Vũ Hoàng Lê.

Điều này khiến Vũ Hoàng Lê cảm thấy vừa mừng vừa lo, phải biết rằng đây chính là cậu chủ lớn của Tập đoàn Đổng Thái đó.

"Tổng giám đốc Lê cứ yên tâm, ông là bạn của anh Vũ vậy thì cũng là bạn của tôi, sau này có việc gì khó khăn, cứ trực tiếp đến Tập đoàn Đổng Thái tìm tôi là được."

Đổng Thái Minh vung tay lên, nói chuyện rất thoải mái hào phóng.

"Được, được."

Vũ Hoàng Lê không ngừng gật đầu.

"Đương nhiên là tôi cũng có điều kiện của mình."

Nói đến đây, Đổng Thái Minh cố ý thể hiện ra dáng vẻ rất nghiêm túc.

Nghe thấy thế, trong lòng Vũ Hoàng Lê có chút căng thẳng, ông ta nhìn sang Đổng Thái Minh, ánh mắt như muốn dò hỏi.

"Nếu như có thời gian, tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật lái xe"

Cao Phong lắc đầu bất đắc dĩ trả lời.

"Phi!"

Đổng Thái Minh vừa giả vờ nghiêm túc được một chút, trong nháy mắt vẻ nghiêm túc ấy đã sụp đố, anh ta không nhịn được lập tức bật cười.



"Được, cứ quyết định như vậy nhé anh Vũ."

Đổng Thái Minh vui vẻ vừa cười vừa nói.

Sau đó hai người ngồi nói chuyện thêm một lát nữa, chào buổi tiệc dám để và thưởng thức đồ cổ chính thức bắt đầu.

Với tư cách là chủ nhà tất nhiên Đổng Thái Minh biết rõ về buổi tiệc này hơn Vũ Hoàng Lê rất nhiều, cho nên anh ta giới thiệu cho hai người biết, những công việc liên quan đến buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cố này.

Buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này, do hiệp hội đồ cổ của thị trấn bi*n đ*ng tổ chức, phạm vi bao gồm toàn bộ thị trấn biến Đông.

Một vài người yêu thích đồ cổ, đều nhân cơ hội này đến đây quan sát thưởng thức một lần.

Cho dù là những người không thích đồ cổ, cũng mượn cơ hội này đến đây để kết giao tạo mối quan hệ.

Dù sao bữa tiệc này cũng có rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội tham gia, đầy tuyệt đối là một nơi tốt để kết giao quan hệ.

Nói không chừng chỉ dựa vào hai ba câu nói, kiếm được hợp đồng có giá trị vài trăm tỷ.

Cho nên chút việc cỏn con xảy ra vừa rồi, nhiều người đều không đế trong lòng, bọn họ đều vội vàng tranh thủ thời gian để tìm kiếm mục tiêu muốn tạo quan hệ của mình.

"Đợi một lát nữa buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này sẽ bắt đầu, do một vài người của Thị Trấn bi*n đ*ng thu thập được, rồi mang ra cho mọi người giám định."

"Hiệp hội đồ cổ có người giám định có uy tín, sẽ xem xét giám định miễn phí cho những người mang đồ cổ đến kia."

"Nếu có người bằng lòng bán, cũng có thể tiến hành bán đấu giá ngay tại chỗ."

Đổng Thái Minh sợ Cao Phong nghe không hiểu, cho nên anh ta giải thích cực kỳ cẩn thận, cặn kẽ.

Cao Phong khẽ gật đầu, nhưng cũng không có hứng thú lắm.

"Hi hì, anh Vũ, có phải anh cảm thấy, những thứ đã được định giá lại mang đi đấu giá không thú vị lảm hay không>"

Thấy Cao Phong không hào hứng lắm, Đổng Thái Minh nở nụ cười nói với anh.

"Đúng vậy, những thứ đã được chuyên gia xem xét giám định, còn có thể có giá trị bất ngờ gi?"

Cao Phong khẽ gật đầu.

"Không hẳn là như vậy! Trước lúc chuyên gia xem xét, sẽ có hoạt động đấu thầu!"

Đổng Thái Minh cười thân bí.

"Đấu thầu?"

Cao Phong và Vũ Hoàng Lê cùng hỏi.

"Không sai! Ví dụ như nhà họ Đống chúng tôi lấy ra một món đồ cổ đã cất giữ lâu năm, vốn dĩ là lấy ra để mọi người thưởng thức đánh giá một phen."

"Qua quá trình này cũng khảo sát khả năng đánh giá của mọi người, nếu thích món đồ ấy thì đến nhà họ Đổng chúng tôi giao dịch, giá cả phù hợp thì mua."

"Đợi giao dịch sau khi hoàn thành, người của hiệp hội đồ cổ mới tiến hành xem xét giá trị."

Đổng Thái Minh mỉm cười giải thích.

Vũ Hoàng Lê trầm ngâm một lát sau đó hỏi: "Vậy nếu như nhìn lầm, sau khi người của hiệp hội đồ cổ đánh giá đó chỉ là một món đồ rởm, vậy chẳng phải là thua lỗ sao?"

"Ha ha, Đương nhiên, những chuyện cần có kiến thức chuyên nghiệp này đều có ba phần may rủi, như vậy với khiến người khác cảm thấy hứng thú chứ"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi