RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Tâm trạng Vũ Hoàng Lê lúc này, căn bản không thế nào dùng từ ngữ để diễn tả được.

Cuối cùng ông ta đã hiểu được câu nói kia, hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Rồng anh vĩnh viễn là rông.

Cho dù tạm thời là rồng sống ở nơi nước cạn, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày sẽ bay lên trời.

Giống như khi ông ta gặp được Cao Phong ở khu ngoại ô đang phát triển của Thị trấn bi*n đ*ng này, lúc ấy tình cảnh của Cao Phong rất thê thảm, trong người không có lấy một đồng.

Bây giờ mới chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, Cao Phong đã có mạng lưới quan hệ của mình.

Còn có quan hệ với dòng họ Nam Phương đỉnh cấp nữa.

Phải biết răng, Vũ Hoàng Lê đã xây dựng sự nghiệp ở Thị trấn bi*n đ*ng này mấy tháng rồi, vẫn chưa thể tạo quan hệ được với công ty nào tầm cỡ như Tập đoàn Đổng Thái.

Điều này khiến Vũ Hoàng Lê không thể không bội phục khả năng của Cao Phong.

"Tại sao không nói gì? Tôi có nói sai gì không?"

Nam Phương Minh Nguyệt dương dương đắc ý nhìn Cao Phong, cô ta cảm thấy, Cao Phong đến chỗ này là vì muốn gặp được cô ta.

"Tôi đã hẹn với bạn mình từ trước rồi."

Cao Phong nhẹ nhàng giải thích một câu.

"Bạn anh?"

Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cô ta quay đầu sang đánh giá Vũ Hoàng Lê một lượt.

Vũ Hoàng Lê vội vàng nở nụ cười chào cô ta một câu cô chủ Minh Nguyệt, sau đó lại giới thiệu sơ qua về bản thân.

Trên mặt Nam Phương Minh Nguyệt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng cô ta đã có chút kinh ngạc.

Cái tên Cao Vũ này, thân thiết với ông chủ của Công ty bất động sản Thịnh Thăng như vậy sao? Tuy rằng Công ty bất động sản Thịnh Thăng không thể xếp vào vòng luẩn quẩn giới thượng lưu của Thị trấn bi*n đ*ng này, nhưng mà nghe nói tài sản của ông ta cũng khoảng hai nghìn tỷ.

Ông ta gây dựng sự nghiệp ở Thị trấn Biến Đông này một thời gian rồi, cũng lấy được rất nhiều hạng mục lớn.

Khối đất trống kiếm lợi nhiều nhất ở khu ngoại ô đang phát triển kia, chính là hạng mục thuộc về Công ty bất động sản Thịnh Thăng.

Có lẽ Công ty bất động sản Thịnh Thăng còn chưa biết, mảnh đất trống kia sắp được chính phủ khai thác phát triển rồi.

Sau này, chắc chắn giá trị của mảnh đất trống kia sẽ tăng lên gấp mấy chục lần.2081811_2_25,60

Đến lúc đó, tài sản của Công ty bất động sản Thịnh Thăng cũng sẽ tăng thêm mười mấy lần.

cho nên mới nói, dù là năng lực cá nhân của Vũ Hoàng Lê, hay là tầm nhìn trong giới kinh doanh của ông ta, đều cực kỳ không tâm thường.

Tên Cao Vũ này, thế mà lại có thể quen được Vũ Hoàng Lê...

Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Vốn dĩ trong mắt cô, Cao Phong chỉ là một kẻ nghèo nàn không có mạng lưới quan hệ, cũng không có bối cảnh, là kẻ nghèo vì tiên chuyện gì cũng làm.

Nhưng mà, từ Quan Dương tới Dư Văn Cường, bây giờ lại đến Tổng giám đốc của bất động sản Thịnh Thăng...



Từ bao giờ mạng lưới quan hệ của Cao Vũ đã lớn như vậy? Nếu như nói Dư Văn Cường có quyền thế, thì Vũ Hoàng Lê này lại đại biểu cho việc có tiền tài.

Cô ta đã từng nói với Cao Vũ, nói anh ta không có tiền tài, càng không có quan hệ, có quyền có thế.

Nhưng mà lúc này Cao Vũ lại có toàn bộ những thứ này.

Tuy rằng không phải là cao cấp, nhưng mà so với rất nhiều người, đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lân.

Nam Phương Minh Nguyệt lại quan sát đánh giá Cao Phong vài giây nữa, đột nhiên cô ta không biết mình nên nói gì cho phải bây giờ.

Sắc mặt lạnh lùng và góc nghiêng đẹp mắt kia của Cao Phong, khiến tâm trạng cô ta rất phức tạp.

"Cao Vũ, rốt cuộc anh còn bao nhiêu bí mật mà tôi chưa biết?"

Nam Phương Minh Nguyệt chăm chú nhìn vào nửa gương mặt của Cao Phong, trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Đột nhiên sau đó ánh mắt Nam Phương Minh Nguyệt lóe lên, cô ta chỉ vào mặt Cao Phong hỏi: "Cao Phong, mặt của anh làm sao vậy?"

Dưới cái nhìn chăm chú của Nam Phương Minh Nguyệt, cô ta phát hiện ra ở mép sát bên mặt Cao Phong có một miếng da dường như lồi lên.

Ban đầu Nam Phương Minh Nguyệt còn tưởng rằng, trước đó khi Cao Phong xảy ra tranh chấp với Dương Tuấn Minh, đã bị cào rách da.

Một câu này của Nam Phương Minh Nguyệt, khiến Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh đều quay đầu lại nhìn Cao Phong.

"Mặt?"

Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó anh giơ tay lên mặt sờ một lượt.

"Bốp"

Nhưng mà có một bàn tay còn nhanh hơn tay của Cao Phong, trong nháy mắt mặt của Cao Phong đã bị đánh nhẹ một cái.

Đây là tay của Vũ Hoàng Lê, ông ta lại dám đánh vào mặt Cao Phong? "Cậu Phong thứ tội...

Không đợi Cao Phong nói gì, Vũ Hoàng Lê đã nhỏ giọng nói một câu, sau đó lại dùng ngón tay cái ấn một cái, rồi mới thu tay lại.

"Hình như là bị dính giấy?"

Vũ Hoàng Lê cố ý thổi ngón tay một cái sau đó ném vào thùng rác, rồi thản nhiên nói.

"Dính giấy sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào nửa mặt của Cao Phong lần nữa, chỗ hơi gồ lên ban nãy, lúc này đã không nhìn thấy gì nữa rồi.

"Ừ, dính giấy Lúc này trong lòng Cao Phong cũng có chút căng thẳng, nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi chút nào.

Anh đã hiểu được, là do vừa rồi tâm trạng của anh vô cùng kích động, nét mặt thay đổi quá nhiều, cho nên mặt nạ mới bị lỏng ra.

May mà vừa rồi Vũ Hoàng Lê phản ứng nhanh, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Xem ra sau này, bản thân vẫn phải duy trì nét mặt lạnh lùng là tốt nhất.

"Chị họ, chị hoa mắt à, trên mặt anh Vũ có cái gì đâu?"

Đổng Thái Minh cũng nhìn lướt qua, sau đó không thèm để ý nữa.

"Được rồi."



Trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt mang theo chút nghi ngờ, đúng là không nhìn ra điểm nào khác thường nữa, sau đó cô ta mới nhìn ra chỗ khác.

Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt tới, cũng có một số người mới xuất hiện trên du thuyền.

Những người đến sau cùng này, mới là đại biểu của các thế lực đứng đầu Thị trấn bi*n đ*ng.

Bất kỳ kẻ nào cũng là người có tiếng tăm rất lớn ở Thị trấn bi*n đ*ng này.

Đổng Thái Minh chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên, mỗi khi có người tới đây, anh ta đều giới thiệu cho Cao Phong một lượt.

"Anh Vũ, anh nhìn những người này đi, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, giờ này vẫn còn chưa đến đủ"

"Những người này cực kỳ biết ra vẻ ta đây, lần nào cũng muốn tất cả mọi người phải chờ bọn họ, bọn họ không đến du thuyền cũng không nhổ neo, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này cũng không bắt đầu."

"Giá vờ trâu bò, đúng là biết ra vẻ thật đấy!"

Đổng Thái Minh nhanh mồm nhanh miệng, càng nói càng thấy khó chịu.

Cao Phong chỉ lắc đầu cười mà không nói gì.

Mấy người ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó có hai người đẹp chân dài mặc áo dài đến dẫn bọn họ đi đến phòng giám định và thưởng thức đồ cổ.

Phòng giám định và thưởng thức đồ cổ được đặt ở tầng hai của du thuyền, bởi vì không phải xếp quá nhiều đô vật, cho nên nhìn qua có vẻ như rộng rãi hơn tầng một một chút.

Cao Phong nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh biển đêm, thi thoảng lại có cơn sóng ập đến vỗ vào mạn thuyền, phát ra những tiếng "Rào rào."

Chẳng biết chiếc du thuyền này đã nhổ neo từ lúc nào rồi.

Bởi vì nó di chuyển vô cùng vững vàng, cho nên người đang ngồi căn bản sẽ không cảm nhận được gì.

Lúc này du thuyền đã rời khỏi Thị trấn bi*n đ*ng rồi, nó đang chậm rãi tiến về phía trước.

Tối hôm nay, mặt biển tương đối yên ả, không có con sóng lớn nào cả.

Cho nên mọi người đi lại trong du thuyền, cũng như đang đi trên đất bằng vậy.

Lúc này trong phòng khách ở tầng hai đã sắp xếp không ít bục nhỏ.

Trên bục có để đủ các loại đồ cổ, có vài món đồ có giá trị tương đối cao còn được bao quanh bởi một cái lồng thủy tỉnh.

Trước mỗi món đồ cố đều có hai người đứng đó.

Một người là chủ của món đồ cổ ấy, một người khác là người đẹp mặc áo dài.

Dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang ở trên du thuyền, thời tiết trên biển thay đổi thất thường.

Lỡ như gặp phải sóng gió, du thuyền xảy ra chuyện gì đó, không kịp thời bảo vệ được những món đồ cố này khiến nó bị rơi vỡ thì không ổn.

Cho nên người chủ trì buổi tiệc này, rất để ý đến sự an toàn của những món đồ cổ ấy.

"Các vị khách quý, ở chỗ này bao gồm phân lớn đồ cổ được đem ra giám định lần này, mọi người có thể tự tiến hành giao dịch tại chỗ."

"Giao dịch ở chỗ này, hiệp hội đô cổ chúng tôi sẽ không tham dự vào."

"Đợi đến khi mọi người nghiên cứu thảo luận giao dịch xong xuôi, hiệp hội đồ cổ chúng tôi sẽ cử chuyên gia đến, giám định miễn phí giúp mọi người."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi